Nhà họ Hàn nằm ở Hoa viên Hoài Cảnh, sát ngay bờ sông, lúc hai người Lâm Ngộ An tới thì đã hơn tám giờ.
Ấn chuông cửa, liền nghe thấy tiếng bước chân đi nhanh, một người phụ nữ nhanh nhẹn ăn mặc gọn gàng đi ra —— dì Cầm.
Dì Cầm là dì giúp việc của nhà họ Hàn, thấy hai người thì lập tức vui ra mặt, quay đầu nói vọng vào phòng khách là cuối cùng hai vị tiểu tổ tông cũng tới rồi.
Cha Hàn cầm một tờ báo, đang thảo luận gì đó với Hàn Dục Hào, Hàn Tiệp thì đang đắp mặt nạ trên mặt, Diệp Thù Lệ ngồi trên sô pha cắn hạt dưa, vội vã đứng dậy: "Ôi chao, Đông Dương Ngộ An, sao giờ này hai con mới tới."
Hai người vào nhà thay giày, Lâm Ngộ An cười một cái, nói là trên đường hơi kẹt xe.
Dì Cầm đi tới phòng bếp bưng đồ ăn ra đặt lên bàn, vui vẻ nói: "Nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm thôi, cả nhà đang chờ hai con đấy!"
Trên bàn ăn ở nhà, từ trước đến nay Lâm Ngộ An và Hàn Đông Dương vẫn ngồi cùng một bên, mà khi ngồi xuống thì Lâm Ngộ An có thể cảm giác được, ánh mắt của Hàn Dục Hào có dạo qua một vòng trên người của em trai hắn.
Tiếp đó liền nghe thấy Hàn Dục Hào dùng giọng nói thờ ơ hỏi: "Đông Dương, sao hai ngày nay em lại trở nên hốc hác thế này, văn phòng luật sư bận lắm à?"
Hàn Đông Dương thuận miệng đáp một câu cũng không bận lắm, nghe ra được là không vui vẻ gì mấy.
Sau đó, ánh mắt của Hàn Dục Hào lại dạo qua một vòng trên mặt Lâm Ngộ An, Lâm Ngộ An thầm trợn mắt trong lòng, cái người cuồng em trai khiến người ta giận điên này.
Ăn cơm tối xong, cả nhà ngồi trên sô pha trò chuyện, đang nói thì Hàn Tiệp bắt điện thoại, nói có bạn hẹn cô ra ngoài đi xem phim, trước khi ra cửa thì cha Hàn lại tận tình khuyên bảo, nói là nếu Hàn Tiệp có khí khái như thế thì đi mướn phòng với ai đó đi, năm sau sinh cháu ngoại cho ông.
Lâm Ngộ An nghe mà không dám cười, năm nay cha Hàn đã hơn năm mươi tuổi, trong lòng đã cực kỳ muốn bế cháu, nhưng hết lần này tới lần khác là hai con trai đều gay cả đôi, chỉ có thể trông cậy vào con gái, nhưng con gái lại là một người cuồng công việc.
Lúc trước, cha Hàn vẫn luôn nói Lâm Ngộ An và Hàn Đông Dương, là hãy suy nghĩ về việc có một đứa con, nhưng trong lòng vợ chồng son biết rõ kết quả của cuộc hôn nhân này là gì, nên vẫn luôn từ chối.
Sau khi từ chối thì cha Hàn cũng không ép bọn họ nữa.
"Ngộ An lại đây, theo cha lên lầu, cha có chuyện muốn nói với con." Hàn Tiệp đi ra khỏi cửa, cha Hàn đứng dậy từ ghế sô pha, kéo tay Lâm Ngộ An đi lên lầu.
Đến thư phòng, cha Hàn cũng không sầm mặt nữa, động tác đóng cửa rất cẩn thận, xoay người tới ngăn kéo lấy một cái túi màu vàng đựng gì đóđi tới ngồi lên sô pha, đặt vào trong tay Lâm Ngộ An như hiến vật quý, nói cậu mở ra.
Lâm Ngộ An nhìn xem, là một củ nhân sâm, trông rất mập mạp, là một củ nhân sâm cao cấp, cậu không hiểu đưa cái này cho cậu để làm gì.
Cha Hàn nở nụ cười, vẻ mặt "Con hiểu hơn cha mà," nói: "Đứa nhỏ này, có phải là giả vờ với cha không, lúc nãy phía dưới nhiều người, xấu hổ nên không nói được chứ gì, dì Ngô nói hết cho cha rồi, con với Đông Dương ở nhà ấy à, tiết chế một chút, cha thấy vành mắt của Đông Dương đen thui à."
Lâm Ngộ An: "..."
Cái cậu cầm không phải là nhân sâm, mà là một củ khoai lang bỏng tay.
Cha Hàn dùng giọng điệu người từng trải nói: "Mấy người trẻ tuổi các con, có đủ kiểu hết, cha biết, Thù Lệ về nói cho cha, hôm bữa Đông Dương có khóc. Ây, thằng nhóc này từ nhỏ đã được cha mẹ chiều chuộng, con à, lúc kia ấy, tha thứ cho nó nhé."
Hai chữ "lúc kia" còn nhấn mạnh thêm, chứa ý hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.
Cha Hàn lại lục ra mấy cây nến không biết mò được từ đâu, đưa cho Lâm Ngộ An: "Cái này này, con cất đi, cha biết tụi con chơi cũng ghê lắm, nhưng mà dù sao cũng còn trẻ mà, thử này thử kia cũng không tệ lắm."
Không phải, cha, sao cha chơi được đủ loại thế!
Lâm Ngộ An dở khóc dở cười: "Cha, thật ra tụi con không phải thế, không phải như cha nghĩ đâu, đồ chơi này cũng hơi quá rồi."
Cha Hàn vỗ vỗ tay Lâm Ngộ An, sâu xa nói: "Sau này, cha cũng không ép tụi con phải có con nữa, chỉ cần tụi con hạnh phúc là được rồi. Con yên tâm, hệ số an toàn của vật này là trăm phần trăm, cha cũng thử qua rồi, không đau tí nào cả, còn có thể xua đuổi lạnh lẽo ẩm ướt trong cơ thể nữa."
Lâm Ngộ An: "..." Có phải cậu đã biết một ít chuyện không nên biết hay không.
Cha Hàn nói rất nhiều chuyện thân mật, Lâm Ngộ An vốn tính tối nay sẽ thử ngả bài trước, nhưng dưới ánh mắt nóng rực và giọng nói từ ái của cha Hàn, lại lập tức không biết phải nói thế nào.
Nói là hai năm qua bọn họ giả ân ái, lừa dối cha mẹ, chuyện này cũng quá vô ơn rồi, không thể làm được.
Hoặc là nói vợ chồng già lâu năm, tình cảm không còn mặn nồng như trước, lúc trên giường không "lên" được, muốn ra ngoài gặm cỏ non.
Cái thứ hai càng không nói được, nhớ lúc cậu mới kết hôn với Hàn Đông Dương, sau tuần trăng mật, cũng về nhà ăn cơm, đêm đó ở lại nhà họ Hàn, sáng hôm nay cha Hàn mẹ Hàn và cả dì Cầm đều lén nhìn cậu và chồng cậu.
Trong mắt có thương xót, có không hiểu được, có tò mò, nói chung là đủ loại sắc mặt, cần cái gì thì có cái đó.
Lâm Ngộ An không hiểu là có chuyện gì xảy ra, mãi đến lúc bọn họ về nhà, nửa đêm hôm đó cha Hàn lái xe tới, cầm một cái túi có độ dài và kiểu dáng khác biệt và các loại đồ dùng trên giường, nhét vào một cái túi màu đen khác, ném lên ban công nhà bọn họ.
Bên trong còn có một lá thư:
Gửi cho con trai và con dâu của cha, đêm qua cha không nghe được tiếng động gì truyền ra từ trong phòng hai con, thật là không giải thích được. Suy nghĩ một ngày, cuối cùng cũng hiểu đôi chút, trong túi có dầu thần Thái Lan:
Tiểu thụ dùng nó, lên giường vặn vẹo uốn éo lắc như hoa.
Tiểu công dùng nó, cả đêm đều muốn sập sập sình sình.
Vợ chồng dùng nó, xx mỹ mãn như lửa.
Ký tên: Cha.
Trong hai năm qua, ngay cả quặng mỏ trong nhà mà cha Hàn cũng chẳng để ý đến, thường xuyên lật xem đủ loại sách, cầm kính lúp thức đêm để tìm hiểu về quần thể gay này, trình độ nghiêm túc có thể so với dốc lòng nghiên cứu thành quả khoa học, đúng là ông đã bị quật nát tâm vì cái vấn đề không hài hoà trên giường của vợ chồng son.
Cho nên, nếu như cha Hàn biết sinh hoạt của bọn họ không có tình cảm mãnh liệt mặn nồng, vậy thì sợ sẽ là: Tây Hán có Khuông Hành khắc khổ hiếu học đục tường dẫn ánh sáng, bây giờ có cha Hàn chong đèn thâu đêm để nghiên cứu tư thế cơ thể.
Xem ra chồng cậu nói không sai, chuyện này quá đột nhiên, không hề có sự báo trước.
Phải về bàn bạc lại nên nói chuyện này làm sao, còn phải làm sao để cho người nhà tiếp thu được.
Cha Hàn đối xử tốt với cậu, cứu nhà họ Lâm bọn họ, cậu không thể vong ân phụ nghĩa, lấy oán báo ơn.
Nếu như tuỳ tiện nói ra khỏi miệng, vậy thì đúng là chẳng khác gì kẻ vô ơn.
Hai người ở trên lầu một lúc, liền xuống lầu, đến mười một giờ thì hai người Lâm Ngộ An mới về nhà.
Lúc gần đi, Hàn Đông Dương có bộ dáng không muốn đi, đứng ở cửa do dự bất an, dây dưa một lúc lâu, lại xoay người dựa vào tai Hàn Dục Hào nói gì đó.
Lâm Ngộ An không biết chồng mình nói gì, tuy không đoán được chính xác, nhưng cảm thấy rằng chuyện này có quan hệ với mình, bởi vì Hàn Dục Hào vừa nghe vừa gật đầu, còn nhìn kỹ cậu vài lần, vỗ vỗ vai Hàn Đông Dương an ủi một câu: "Về đi, anh cả sẽ đến bảo vệ em."
Lúc này Hàn Đông Dương mới theo Lâm Ngộ An lên xe.
Trên xe, Hàn Đông Dương hỏi Lâm Ngộ An túi trên tay là gì, Lâm Ngộ An cũng không ngượng ngùng gì cả, hai năm qua, cha Hàn vẫn thường đưa cho vợ chồng son bọn họ đủ loại thần dược dầu thần thuốc bổ, rất nhiều thứ bọn họ chưa thấy qua bao giờ.
Hàn Đông Dương nghiêng đầu nhìn thoáng qua, im lặng vài giây, giọng nói có hơi khàn khàn: "Anh không nói gì với cha chứ!"
"Vẫn chưa, tôi cũng biết được là có hơi vội vàng quá." Lâm Ngộ An khép túi lại, sau đó hai mắt sáng lên, thoải mái nói: "Nhưng mà tối nay chúng ta có thể về thử mấy cái nến này xem."
Hàn Đông Dương: "..."
Tâm tình thoải mái lập tức cảnh giác hẳn lên, giọng nói của Hàn Đông Dương không lưu loát lắm: "Lấy, lấy, lấy ai ra thử?"
Lâm Ngộ An nhếch miệng cười, nhìn qua vô cùng vô hại.