Sau khi Hàn Đông Dương bị ong mật chích ngay miệng, trong thời gian đó không có vụ kiện tụng mới nào tìm đến hắn cả, Lâm Ngộ An nghĩ cũng đúng, nếu có người tìm tới hắn, thì đó mới gọi là gặp quỷ.
Lúc trước Hàn Đông Dương còn có thể thao thao bất tuyệt, nhưng giờ khi nói chuyện cũng không nói rõ từng chữ.
Ví dụ: Nói "Máy bay" thành "Mới bơi," vừa nghe nói thế, ai dám tìm hắn được.
Cũng nhờ chuyện này, thời gian rảnh rỗi của Hàn Đông Dương liền nhiều hơn, ngày nào cũng đeo khẩu trang đưa đón cậu đi làm, loại trạng thái thế này, khiến cho Lâm Ngộ An có chút tham lam hưởng thụ, thậm chí còn nghĩ ở trong lòng, đây có phải là "Phụ bằng tử quý" hay không?
Hàn Đông Dương giống như một viên đường mà lâu rồi cậu chưa ăn, ngày nào cũng được bọc kín đứng đó cho cậu thưởng thức, thật ra cứ thế từ từ giày vò tâm tư của cậu.
Cục đường này giờ lớn rồi, biết tự mình chạy đến bên miệng cậu.
Lâm Ngộ An nhìn thấy cục đường thoáng qua ở bên miệng, có đôi khi cũng có thể lung lay con ngựa trong lòng cậu, nhưng cuối cùng Lâm Ngộ An vẫn đúng lúc kìm cương ngựa trước bờ vực được.
Hôm nay, cuối cùng Lâm Ngộ An cũng rút ra được chút thời gian đến bệnh viện khám cho chính xác, bác sĩ nói với cậu, cậu đúng là mang thai, lại còn là mang thai đôi.
Từ bệnh viện đi ra, Lâm Ngộ An cũng hơi ngơ người, vuốt vuốt bụng, hai đứa nhỏ, trong bụng có hai đứa nhỏ.
Suy nghĩ đầu tiên của Lâm Ngộ An chính là muốn gọi điện thoại cho Hàn Dục Hào, khí thế lồng lộn nói cho hắn biết: Ông đây mang thai rồi, anh ăn cái hồ sơ bệnh án kia đi.
Lâm Ngộ An đứng ở cửa bệnh viện, vui vẻ rạo rực suy nghĩ nửa ngày, lấy khí thế nửa ngày, cuối cùng có một cơn gió lạnh thổi tới, thổi cho đầu óc cậu tỉnh ra.
—— Đứa bé này cũng không phải là của Hàn Đông Dương, cậu dùng mặt mũi nào nói mình mang thai trong lúc kết hôn được, lại còn nói Hàn Dục Hào ăn hồ sơ bệnh án.
Ý thức được vấn đề này, Lâm Ngộ An hận đến cắn răng, thật sự là người tài giỏi cũng có lúc sơ suất mà.
Nhưng nghĩ lại, lại muốn nói tin tức tốt mang thai đôi này cho Hàn Đông Dương biết, nói gì thì Hàn Đông Dương cũng sẽ làm mẹ làm chủ cho tụi nó, để cho Hàn Đông Dương ăn hiếp anh hắn đi.
Nghĩ thế, Lâm Ngộ An liền lấy điện thoại ra, nhưng mà cậu lại không gọi được cú điện thoại này đi, bởi vì cậu nhận được cuộc gọi mà Đường Sanh gọi đến.
Đường Sanh bên kia nói: "Thi Gia về nước rồi."
Lâm Ngộ An: "..."
...
Lâm Ngộ An đã không gặp Thi Gia cả bốn năm, lúc mới chia tay, thỉnh thoảng cũng sẽ nghe được tin tức liên quan đến Thi Gia, nghe được rất nhiều câu nói ghen tị khó phân thiệt giả như là "Gì mà kiếm nhiều tiền đi di dân xem thường bạn học trong nước," nhưng mà sau đó cũng từ từ biến mất khỏi thế giới của cậu.
Lâm Ngộ An lái xe đến nơi mà Đường Sanh gửi tới, đi vào, Đường Sanh liền vẫy tay với cậu ở chỗ xa xa, Lâm Ngộ An đi tới.
Gặp lại Thi Gia lần nữa, có thể trong đó vẫn còn có tình nghĩa giữa bạn học, không có cảm giác xa lạ gì cả.
Thi Gia nhìn qua thì không thay đổi gì nhiều, ngồi dựa ở chỗ cạnh cửa sổ, mặc một cái áo cardigan màu trắng, bên trong là một chiếc áo thun màu đen, đơn giản mang một đôi bốt cổ cao phong cách Anh rất hợp mốt, khi hắn cười rộ lên thì có hai hạt gạo, bảy phần đẹp trai và ba phần đáng yêu.
Khi Thi Gia nhìn thấy Lâm Ngộ An thì mắt sáng lên, đứng lên đi tới, ôm một cái như gấu: "An An, đã lâu không gặp."
Đây là câu nói đầu tiên của Thi Gia.
Chờ đến lúc Lâm Ngộ An ngồi xuống, câu nói thứ hai của Thi Gia chính là: "Cậu tính bao giờ mới ly hôn thế?"
Lâm Ngộ An: "..."
Thi Gia nhìn thấy vẻ mặt đờ ra của Lâm Ngộ An, hơi oán trách nhìn Đường Sanh: "Tôi nghĩ cậu nói với cậu ấy rồi chứ, cậu nhìn nét mặt hiện tại của cậu ấy xem."
Đường Sanh liếc mắt: "Người ta còn chưa ly hôn đâu, mới gặp mặt cậu đã hỏi thế, nếu là tôi thì tôi cũng như vậy."
Nghe nói như thế, Thi Gia quay qua nhìn Lâm Ngộ An: "Phải không?"
Lâm Ngộ An im lặng, có chút buồn cười: "Thi Gia, cậu có biết cậu như thế rất giống Tuesday không?"
Thi Gia nói năng hợp tình hợp lý: "Cũng có phải bây giờ mình theo đuổi cậu đâu, là đợi đến sau khi cậu ly hôn mà, đó là theo đuổi chính đáng đó. Được rồi, con cậu đâu? Cậu yên tâm đi, mình sẽ không ghét bỏ nó đâu."
Lâm Ngộ An: "..."
Thi Gia nháy mắt mấy cái: "Cậu xem đi, mình hiểu rõ mọi thứ về cậu, mình cũng quan tâm cậu rất nhiều nữa."
"Thôi." Lâm Ngộ An bất đắc dĩ, gắp vài viên đường bỏ vào trong ly của Thi Gia, "Cậu uống ngọt nhiều một chút, như thế thì răng có thể sâu một cái, đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu một bác sĩ giỏi cho cậu."
Thi Gia thử nhe răng, hỏi Đường Sanh: "Cậu nói xem, cậu ấy như thế có phải là đang quan tâm tôi không?"
Đường Sanh: "..."
Lâm Ngộ An: "..."
Thi Gia vẫn y như trước đây, gặp được người trong lòng thì tâm tình gì đều lộ hết ra ngoài, giống khổng tước xòe đuôi.
Líu ríu nửa ngày, cuối cùng ngay cả Đường Sanh ở một bên cũng nghe không nổi nữa, ở lại một chút rồi đi liền.
Đường Sanh đi rồi, Lâm Ngộ An mới nói từ từ: "Thi Gia à, chuyện giữa chúng ta cũng là lúc còn học đại học, đừng nói bây giờ cậu vẫn còn thích tôi nhé."
Thi Gia nghe nói như thế thì rất kinh ngạc, sau khi ngẩn ra, nói: "Vì sao không thể thích cậu? Mình không thể theo đuổi cậu lại sao?"
Lâm Ngộ An không chút lưu tình: "Không thể."
Thi Gia trợn to hai mắt: "Theo đuổi cậu cũng không được à?"
Lâm Ngộ An nhìn Thi Gia, dừng một hồi, mới nói: "Cậu thấy hai chuyện giữa việc tôi đồng ý cho cậu theo đuổi và tôi đồng ý cùng một chỗ với cậu thì khác nhau chỗ nào?"
Thi Gia bĩu môi, nhìn chằm chằm vào bụng của cậu: "Vậy cục cưng của cậu phải làm sao đây?"
Lâm Ngộ An chớp chớp mắt, trong giọng nói có chút lạnh nhạt cũng có chút đắc ý: "... Còn vài ngày nữa thì ly hôn, nhưng mà, tôi đã đồng ý cho chồng tôi làm cha nuôi, anh của cậu ấy cũng không thể làm gì tôi được, lợi hại chứ!"
Thi Gia nghe xong thì à một tiếng, hóng chuyện nói: "Vậy bây giờ chồng cậu đang ở cao nguyên Thanh Tạng nhỉ!"
Lâm Ngộ An: "..."
Lâm Ngộ An liếc mắt trừng Thi Gia: "Ít công kích tôi đi."
Thi Gia thờ ơ, bưng ly cà phê lên nhấp miệng một cái, sau đó hứng thú cười: "Xong rồi, bây giờ mình cực kỳ muốn gặp chồng cậu."
Lâm Ngộ An căm ghét nhìn Thi Gia: "Cậu được rồi đó, có muốn tôi đưa cho cậu một tấm vé bay về Anh ngay không."
Thi Gia giả vờ kinh ngạc: "Keo kiệt thế sao, dù sao giữa hai người cũng có tình cảm gì đâu."
"Cậu..." Lâm Ngộ An bị chặn miệng đến độ giọng nói bị nghẹn, bưng ly cà phê lên ực một cái.
Bây giờ cậu nghĩ, vẫn là Hàn Đông Dương tốt, õng õng chút thôi, nhưng nói chuyện sẽ không chọc giận cậu như thế.
Hai người nói chuyện một hồi, hầu như là nửa chọc điên nửa nói chuyện phiếm.
Tính cách của Thi Gia vẫn không thay đổi, vẫn rất thú vị, nói tới nói lui khiến bạn không biết thật hay giả.
Lúc Thi Gia kéo đồ Lâm Ngộ An muốn sờ bụng cậu, nói muốn cảm nhận hơi thở của cục cưng, Lâm Ngộ An tức giận đến suýt nữa đã đánh Thi Gia một trận.
Vất vả lắm mới thoát khỏi Thi Gia, Lâm Ngộ An mới về đến nhà, bước vào thì thấy Hàn Đông Dương từ phòng bếp đi ra.
Vừa nhìn thấy Hàn Đông Dương, Lâm Ngộ An chợt nhớ tới chuyện vô cùng quan trọng, giày cũng chưa thay, cười tươi rói, có thể nghe thấy tình cảm bộc lộ trong giọng nói, kéo Hàn Đông Dương: "Mau mau mau, nhanh sờ cục cưng đi."
Hàn Đông Dương bỗng đỏ mặt, giọng nói cứng lại: "Bớt phóng túng chút, dì Ngô vẫn còn ở trong phòng bếp đó!"