Bụng Lâm Ngộ An dần dần lộ nét của người mang thai, bình thường khi ra ngoài thì mặc đồ rộng thùng thình, nhìn cũng không thấy gì lạ, chỉ hành động trở nên không nhanh nhẹn bằng lúc trước, đến tháng thứ ba thì cũng phải làm kiểm tra nhiều hơn.
Diệp Thù Lệ và mẹ Lâm thường hay đến nhà thăm cậu, mua hết đồ ăn này nọ nhét cho nhà bọn họ, tiệm bà bầu trẻ sơ sinh là nơi thường được hai bà chiếu cố đến.
Lần đầu tiên Lâm Ngộ An đi vào, hận không thể đeo một cái khẩu trang, kết quả là bị mẹ Lâm la cho mấy câu.
Lý do của mẹ Lâm rất đơn giản: Ai mà không chui từ trong bụng ra ngoài, bất luận là ai mấy năm sau cũng phải đi ra sân rộng, xoay tròn nhảy lên hãy nhắm mắt lại, sau khi Katarina xoay xong cũng sẽ khiến con phải nhắm hai mắt lại, Ngộ Không và Garen cũng xoay (1)...
(1) Lời bài hát trong bài "Anh Hùng" của Châu Kiệt Luân. Đây là OST của game Liên Minh Huyền Thoại (Baidu).
Lâm Ngộ An thở dài đỡ trán: "..."
Trong nhà cũng có một đống túi to túi bé đồ bà bầu và trẻ sơ sinh, ít nhất, Lâm Ngộ An nhìn một chút, cho dù hai vật nhỏ trong bụng cậu chui ra ngoài mười năm, cậu cũng chẳng cần mua quần áo cho tụi nó.
Lâm Ngộ An thường phải đến bệnh viện để kiểm tra, Diệp Thù Lệ cũng đã gọi cho Hàn Dục Hào từ sớm, đến lúc đó phải sắp xếp cho thoả thoả đáng đáng, không thể để cậu chịu chút tủi thân nào.
Lâm Ngộ An giấu một câu ở trong lòng mình mà không nói ra, từ lần trước khi anh cả cậu và Thi Gia cãi nhau ở nhà bọn họ, đêm đó sau khi hai người đi rồi, cậu vẫn thường lo lắng là bốn cái mỏ nhà bọn họ sẽ bị Hàn Dục Hào sắp xếp đến ngay ngay ngắn ngắn, chứ không phải là thoả thoả đáng đáng.
Nhưng mà vì có Thi Gia, hình như quan hệ giữa cậu và Hàn Dục Hào cũng đã được kiểm soát và cân bằng lại, ngay cả quan hệ giữa Thi Gia và Hàn Đông Dương cũng cân bằng theo, đây đối với cậu mà nói chính là thu hoạch ngoài ý muốn.
Đoạn thời gian đó, Hàn Đông Dương bận bịu với vụ kiện tụng mới, có đôi khi Lâm Ngộ An cũng đến bệnh viện kiểm tra một mình, Thi Gia cũng rảnh, sẽ chạy đến đi với cậu.
Vì thế, chỉ cần là Lâm Ngộ An đến bệnh viện, liền gặp được một cái vòng lẩn quẩn vừa lặng im vừa áp lực như thế này.
Thi Gia bên trái, Hàn Dục Hào bên phải, hai người ai cũng không nhìn ai, ai cũng không để ý đến ai, chẳng ừ chẳng hử gì đỡ cậu đi kiểm tra.
Nói chung, cảnh tượng rất chi là vi diệu.
Từ sau khi Thi Gia và anh cả nhà bọn họ đại chiến nhưng lại không phân rõ thắng bai, sau này gặp mặt nhau có thể gọi là tình nhân gặp mặt, vô cùng, à nhầm rồi, địch nhân (kẻ địch) gặp mặt, vô cùng đỏ mắt.
Lâm Ngộ An đã nói riêng với Thi Gia, nếu như thật sự không muốn gặp Hàn Dục Hào, cũng không cần đi bệnh viện với cậu, mỗi lần cậu ở bên cạnh đều mệt thay cho hai người bọn họ.
Thi Gia lập tức phản bác: "Làm sao có thể được chứ, cậu không thấy là lần nào anh ta cũng muốn ra tay tàn ác với con cậu à? Có thể cậu không biết, bởi vì có Hàn Dục Hào để so sánh, bây giờ tôi phát hiện chồng cậu đúng là càng ngày càng đáng yêu."
Lâm Ngộ An: "..."
Nói thật ra, cậu chẳng thấy Hàn Dục Hào muốn ra tay tàn nhẫn với con cậu ở đâu, nhưng lại nhìn ra Hàn Dục Hào muốn ra tay tàn ác với Thi Gia.
Không khai thông được với Thi Gia bên này, Lâm Ngộ An liền nói chuyện với anh cả cậu, nếu thật sự nghĩ sự xuất hiện của Thi Gia rất khiến người mình phiền lòng, sau này cậu sẽ đổi đến bệnh viện khác để kiểm tra, lần nào cậu ở một bên cũng sợ hai người ra tay đánh nhau.
Nhưng Hàn Dục Hào lại bình tĩnh trả lời: "Cậu tính bỏ em trai tôi để chạy theo cậu ta hử, không có tôi ở giữa, càng tiện hơn đúng không?"
Lâm Ngộ An: "???"
Không phải chứ, rốt cuộc là hai người có nghe rõ trọng điểm của cậu không, cậu là vì hoà bình đó!
Nhân viên điều giải kim bài Lâm Ngộ An lại không điều giải được hai bên, nhưng người đến bệnh viện kiểm tra là cậu, xui xẻo cũng là cậu, rõ ràng là cả trái đất đang nóng lên, mà lại để cho mình cậu nhận được đối xử từ Nam Bắc Cực.
...
Hôm nay cơm nước xong, Lâm Ngộ An liền bàn bạc với chồng cậu, bốn người bọn họ hãy cùng nhau đi ra ngoài chơi để làm dịu quan hệ đi, hơn nữa tinh thần của Lâm Ngộ An cũng khá hơn lúc trước, bây giờ không có phản ứng lớn giống mấy tháng trước nữa, vừa vặn có thể thừa dịp ra ngoài đi chơi một chút. Thi Gia cũng trở nên quen thuộc với bọn họ, bọn họ cũng không hề xem Thi Gia là người ngoài, còn thường hay chạy đến nhà bọn họ. Có đôi khi Hàn Đông Dương cũng chèn ép hắn, nếu muốn nói là thuỷ hoả bất dung thì cũng không phải, chỉ là hay cãi nhau thôi.
Nghe được câu này của Lâm Ngộ An, Hàn Đông Dương cũng ăn cơm xong rồi, không biết hắn cầm cái gì về từ văn phòng luật, nhìn giống như một cái loa nhỏ, vừa loay hoay đọc hướng dẫn vừa nói: "Em thì không sao, chỉ là không biết anh cả ở giữa có ngại không thôi?"
Lâm Ngộ An đi ra từ phòng ăn, một tay chống eo, một tay cầm một ly nước, đầy mùi dáng vẻ có thai ngồi trên sô pha nói: "Lúc anh đến bệnh viện kiểm tra, Thi Gia cũng đi với anh, tuy rằng hai người đều thấy đối phương không vừa mắt, nhưng cũng không đến mức muốn đánh nhau."
Hàn Đông Dương cũng không ngẩng đầu lên: "Cục cưng xem sao rồi sắp xếp đi."
Hai người ngồi trên sô pha nói chuyện, Lâm Ngộ An đơn phương sắp xếp mọi chuyện, liền tính đi ra ngoài đi bộ chút, lại thấy Hàn Đông Dương để cái loa trong tay lên bàn, cười ha hả ngoắc cậu: "Cục cưng, qua đây ngồi đi, em cho anh xem đồ tốt này."
Thấy chồng cậu thần thần bí bí, Lâm Ngộ An vô cùng kinh ngạc: "Cái gì thế?"
Hàn Đông Dương ấn công tắc của loa nhỏ một cái, chỉnh mấy cái nút khác: "Em nói Tiểu Giang lên mạng mua, bên trong có mấy bài hát thai giáo."
Nói đến bài hát thai giáo, Lâm Ngộ An cũng thấy hứng thú, xoa bụng: "Mau mở nghe chút đi, mấy hôm trước mẹ nói anh nên làm thai giáo."
"Chờ chút nha."
Hàn Đông Dương nói xong, sau đó từ từ chỉnh nút âm lượng lớn lên, tiếp theo trong đó truyền ra một giai điệu quen thuộc: [Hai Con Hổ].
Một giọng trẻ em truyền tới từ trong loa nhỏ:
"Hai con hổ, hai con hổ,
Hẹn hò nhau, hẹn hò nhau,
Hai con đều là đực, hai con đều là đực,
Thật đáng yêu, thật đáng yêu..."
Khóe miệng Lâm Ngộ An giật một cái: "..."
Mẹ nó đây là cái bài thai giáo gì đây?
Lâm Ngộ An tắt đi, cất loa nhỏ đi: "Quên đi, ngàn vạn lần đừng để cho vật nhỏ nghe được đồ chơi này."
Hàn Đông Dương: "Em muốn thông qua âm nhạc để cho bọn nó sớm biết cha và daddy mà!"
Lâm Ngộ An hít một hơi thật sâu, xoa đầu chồng cậu: "Chắc là cục cưng nhỏ ở trong bụng không muốn nghe bài hát thế này đâu, em đừng có truyền lại quan niệm đồng tính cho bọn nó vào lúc này chứ."
Hàn Đông Dương giật mình, qua vài giây, bỗng nhiên gào lên chui đầu vào hõm cổ của Lâm Ngộ An, cọ cọ như một con gâu gâu to lông xù xù, giọng nói mềm nhũn: "Tối nay em làm thai giáo với nhóm vật nhỏ được không?"
Thủ đoạn mới thế này, đúng là khiến cậu khó lòng phòng bị.
Lâm Ngộ An liếc mắt một cái đã nhìn thấu được: "... Em đang nhắm đến cái mưu ma chước quỷ này nhỉ."
Hàn Đông Dương mím môi, nháy mắt mấy cái, không nói gì ngầm thừa nhận: "..."
Lâm Ngộ An buồn cười nhìn chồng cậu, mấy tháng này, chồng cậu chưa từng từ bỏ con đường gặp mặt cục cưng nhỏ, thất bại vô số lần, lại vùng lên vô số lần, cậu cũng không biết là nên im lặng hay là cười khi nghĩ đến chuyện này nữa.
Nhưng mà, đã qua ba tháng rồi, cậu cũng là đàn ông, tối nào cũng bị Hàn Đông Dương quấn quít, kiểu gì cũng sẽ có suy nghĩ kiều diễm. Lâm Ngộ An quay đầu nhìn dì Ngô ở trong phòng bếp như không có chuyện gì xảy ra, ho nhẹ một tiếng, trên mặt có hơi đỏ, nhỏ giọng nói: "... Vậy em không thể cứng đối cứng với cục cưng nhỏ nha!"
/Hết chương 41/
Tác giả: Truyện này cũng sắp viết xong rồi, nhưng phát hiện chưa viết rất nhiều chuyện thú vị, không bằng tôi tấu nói cho mọi người nghe nha ha ha ha.
Nói chút về hố mới: [Hôn lễ của bạn trai cũ].
Văn án bán bánh ngọt khoác ngược văn, ngọt 100°.
Văn án:
Anh ta sắp kết hôn rồi!
Tôi mang cục cưng đến hôn lễ của anh ta!
Cục cưng là của anh ta, nhưng chú rể lại không phải là của tôi!
Tiểu kịch trường:
Bạn học cũ: "Nghe nói anh ta sắp kết hôn rồi hả?"
Ôn Lộ: "???"
Chính là cái người đàn ông lúc trước nói dõng dạc là phải choệch cậu, khi leo lên tới giường rồi chỉ dám cởi mỗi đôi vớ thôi ấy hả!
Cực Phẩm: Đây là link của truyện [Hôn lễ của bạn trai cũ] trên Tấn Giang, nếu như ai có hứng thú thì cứ hốt: http://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=3942060