Ba ngày trước, anh ta rất vui vẻ, tôi mới vừa về nhà là đã thấy ý cười trên mặt anh ta, giống như là có chuyện gì vui lắm.
Ngày hôm kia, anh ta cũng rất vui vẻ, tôi mới vừa về nhà lại thấy ý cười giống y như đúc hôm qua trên mặt anh ta, chắc chắn có chuyện vui rồi.
Ngày hôm qua, anh ta lại càng vui vẻ, sáng sớm tôi ra cửa đã thấy anh ta gọi điện thoại, tôi nghe trộm, tôi biết, nghe trộm là không tốt.
Mà tôi thì không có cách nào cả, giống như con mèo mà Schrödinger nuôi, tôi thật quá tò mò.
Nghĩ lại xem, người đàn ông đồng sàng cộng chẩm với anh hai năm, bỗng nhiên trên mặt xuất hiện một loại biểu cảm mà anh chưa từng thấy, sẽ không muốn tìm hiểu đến tận cùng sao?
Có thể nhịn được! Xạo quần!
Lúc đó tôi làm bộ không thèm để ý, đi tới đi lui sau lưng anh ta mấy vòng, cuối cùng cũng nghe được đứt quãng rõ ràng, anh ta muốn lén tôi đi với bạn tới quán bar.
Trời ạ, tôi thừa nhận tâm tình lúc đó của tôi có chút dao động, quán bar, từ bé tới giờ tôi chưa từng tới đó.
Chị hai của tôi không cho tôi đi.
Anh trai của tôi không dẫn tôi đi.
Thanh tâm quả dục hai mươi bốn năm, khi nghe thấy anh ta muốn đi quán bar, một mầm móng tò mò nảy mầm trong lòng tôi.
Không ngừng nảy nở trong lòng tôi, không ngừng lớn lên, không ngừng nảy nở, không ngừng lớn lên...
Tôi ngồi không vững đứng không yên trong văn phòng luật một ngày, dưới mông như cứ bị trĩ.
Đọc không nổi văn kiện.
Làm không nổi việc.
Ăn cơm cũng chẳng ngon.
Anh ta giống như một con chuột nhảy lên nhảy xuống trong đầu tôi, đầy đầu tôi toàn là hang chuột, trong hang nào cũng có một Lâm Ngộ An, một lát sau anh ta chui từ hang ra, một lát sau lại động người chui vào, khiến tôi tò mò không thôi:
Anh ta đang làm gì, muốn đi quán bar à?
Bây giờ anh ta đang làm gì, xuất phát chưa?
Anh ta lại đang làm gì, đã uống rượu chưa?
Nhấc điện thoại lên rồi lại đặt xuống, buông xuống lại cầm lên, buông buông thả thả.
Hoàn toàn không muốn thừa nhận, tôi muốn gọi điện thoại nói anh ta dẫn tôi theo, tôi cũng muốn đi.
Ngồi trong văn phòng luật năm tiếng, tôi không nhịn được nữa, nói Tiểu Giang lái xe của tôi về nhà.
Tôi đón xe tới trung tâm Hoàn Vũ, đúng lúc nhìn thấy anh ta và một người đàn ông đi tới, bọn họ cười hì hì leo lên xe.
Tôi giống như một con cún truy bắt theo đuôi đi sau bọn họ, dọc theo đường đi nguy cơ tứ phía, tâm tình của tôi rối loạn, tôi theo bọn họ đến một chỗ tên là "Thịnh Cảnh."
Lúc tôi đi vào, tôi ngây người, chỗ này để tôi dùng tu dưỡng văn học, tôi quyết định dùng một câu thơ để diễn tả chỗ đó: Xa hoa truỵ lạc mê mắt người.
Thật nhiều đèn.
Trên đầu có đèn.
Dưới đất có đèn.
Bên trái có đèn.
Bên phải có đèn.
Mà tôi giống như một ngôi sao khổng lồ phát sáng dưới ánh đèn.
Trong giây lát đó, còi báo động trong đầu tôi vang lên, không được, tiếp tục như thế, sẽ bị phát hiện.
Đầu óc của tôi định ra hành động lúc 0:01 giây, nhanh chóng chiếm bức tường, lưng dán tường từ từ đi vào.
Lúc này tôi nhớ tới Khuông Hành (1), nếu như tôi cũng biết đục tường cướp ánh sáng thì tốt rồi, tôi có thể đục tường đi vào.
(1) Khuông Hành: nhà rất nghèo, không có tiền mua dầu đốt đèn mà học, phải đục tường nhà mình ra, để ánh sáng bên nhà hàng xóm lọt qua, rồi kê sách vào mà học (Từ Điển Hán Nôm).
Nhưng mà tôi cướp không được ánh sáng, tôi cướp được là người —— gạch đi, tôi cướp được kích thích.
Tôi từ một chú cún truy bắt biến thành một con thằn lằn, tìm một vị trí bí mật không bị phát hiện gọi một ly trà hoa cúc kỷ tử. Được rồi, chỗ này nói chuyện với người lạ khó thật, sao tôi nói xong, waiter một lời khó nói hết nhìn tôi —— gạch đi, không viết tới anh ta, lãng phí tình cảm của tôi.
Tôi khoá được vị trí của Lâm Ngộ An, tôi lấy ống nhòm của tôi ra.
Anh ta uống rượu với bạn, nói chuyện phiếm, tiếng nhạc trong này lớn quá, bọn họ nói gì tôi nghe không rõ, nhưng mà nhìn ra được, anh ta rất vui vẻ.
Mấy người bọn họ nói chuyện được quá, tôi uống thêm ly thứ hai, ăn xong cẩu kỷ chuẩn bị ăn tới hoa cúc, bọn họ vẫn còn nói chuyện.
Tôi đợi đến buồn ngủ, đợi đến hấp hối, đợi đến hoa cũng tàn Trương Học Hữu, bỗng nhiên, đúng lúc này, bọn họ đứng dậy.
Tôi lập tức tinh thần đại chấn, giơ ống nhòm lên thấy bạn của anh ta từng người từng người lục tục rời khỏi, Lâm Ngộ An vẫn còn uống, anh ta nghĩ mình là Lý Bạch sao, uống say mới có hứng sáng tác hả!
Sau khi tôi vò đầu bứt tai rồi thì lại khó chịu, nhìn anh ta một ly thêm một ly, tôi cũng muốn uống.
Vì thế, tôi gọi waiter cho một bình trà, anh ta rót một ly, tôi cũng rót một ly, anh ta uống một hớp, tôi cũng uống một hớp.
Thật sự không phải tôi muốn ngoan cố, mà là tôi không muốn ăn hiếp anh ta.
Anh ta kính mặt trời, tôi kính mặt trăng, anh ta kính ngày mai, tôi kính ngày kia, anh ta kính trời xanh, tôi kính mặt đất.
Kết cục sau đó thật khó quên được.
Văn hóa bàn rượu cách xa nhau mười mét, tôi dùng trà hoa cúc kỷ tử, cách không rót gục Lâm Ngộ An.
Tôi không tài nào tin được, tôi rót gục Lâm Ngộ An. Tôi há miệng, còn chưa kịp chuẩn bị ngẩng đầu cười to, liền ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Anh ta say rồi, ai đưa anh ta về đây?
Nếu như tôi đi mất, chính là để anh ta ở lại nơi hổ sói, như thế thì lương tâm của tôi sẽ phải chịu khiển trách, dù sao cũng là tôi rót gục anh ta, tôi ảo não, tôi hối hận.
Tại sao tôi lại muốn làm thế với anh ta!
Trong đầu tôi lập tức hiện lên có người cầm dao xẻo hai quả thận của anh ta, nên làm gì bây giờ?!
Lỡ như ngày mai lúc tôi ăn sáng, trên bàn tay có một ngón tay thì tôi lại nên làm gì bây giờ?
Anh ta không thể nào chạy thoát được dưới loại tình huống cực kỳ nguy hiểm này, chỉ có thể khuất phục dưới vận mạng tàn khốc.
Tôi lại bắt đầu khó chịu vò đầu bứt tai, mọi loại xoắn xuýt không có biện pháp nào, thì ——
Thần đi.
Chuyến đi này, chính là cả đời.
Tôi tập trung tinh thần cao độ bắt đầu tới gần anh ta, tôi sợ, lỡ như anh ta nhận ra tôi rồi, tôi phải giải thích làm sao đây?
Tôi ngẫm nghĩ tìm tòi, ngẫm ra được một biện pháp tốt, dùng áo cuốn đầu đầu mình lại, tôi đúng thật là Tiểu Bất Đổng thông minh.
Đi thong thả ngạo mạn tới phía sau sô pha của anh ta, sau khi trong lòng suy đoán bất an ba phút đồng hồ.
Mới từ phía sau tra khám tình hình quân địch, tôi dùng một tốc độ cực nhanh thay đổi phương hướng, luồn tới dưới băng ghế nhìn anh ta.
Dán lên trần nhà nhìn anh ta.
Lật ngược bóng đèn nhìn anh ta.
PS: Chỗ này sử dụng thủ pháp tu từ phóng đại, mong mọi người có thể theo kịp tư duy văn học của Hàn · Lỗ Tấn Đương Đại · Đông Dương.
...
Trong vòng một phút đồng hồ, sáu mươi độ, tôi dùng phương hướng khác nhau góc độ khác nhau tư thế khác nhau nhìn anh ta một lần.
Xác nhận anh ta say thật, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi cẩn cẩn thận thận đỡ anh ta dậy.
Kết quả, vào lúc này, anh ta lại mở mắt ra.
Trong nháy mắt, tứ chi của tôi cứng ngắc đến độ não thoái hoá đến thời đại vũ khí lạnh theo vận tốc ánh sáng, giành giật từng giây tìm kiếm từ ngữ để xem nên giải thích chuyện này thế nào:...
Còn chưa tới lượt tôi nói chuyện, thế mà anh ta lại cười với tôi.
Trong lòng tôi nói với mình, bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, tôi sẽ nói là mình vô tình gặp được, là trùng hợp, là duyên phận.
Đang muốn giải thích, anh ta liền cười dán sát vào tai tôi nói một câu.
...
Tôi xin thề, nếu như thời gian có thể quay lại.
Đáng ra tôi nên theo đường cái bò về nhà, mà không ở lại đây đỡ anh ta.
Một khắc đó, tôi như hoá thân thành một cây cột thu lôi, vèo một cái phóng lên trời, sau đó mưa gió sấm sét từ tam giới đều bổ về tôi trong nháy mắt, đánh cho tôi ngoài khét trong sống, xốp giòn ngon miệng.
Lâm, Ngộ, An, mời, tôi, đi, mướn, phòng.
Tôi không thể tin được, tôi khó có thể tin, tôi luống cuống.
Bất lực trong nháy mắt.
Chuyển thành mê mang trong một giây.
Bàng hoàng không gì sánh được.
Nhưng sâu trong nội tâm lại đang không tiếng động gào thét:
Mướn phòng, đến đó làm gì.
Hai người đàn ông đi mướn phòng có thể làm gì?
Tham khảo nhân sinh!
Bàn về triển vọng sau này!
Trắng đêm trò chuyện tinh thần đại hải!
Hoặc là cùng anh ta thức đêm!
Tinh thần của tôi lo nghĩ tới gần như muốn 3P.
Một sợi dây rối kéo tôi đỡ anh ta say như chết, chật vật đi ra ngoài, linh hồn của tôi chia làm hai nửa.
Một tiểu ác ma vung gậy ma pháp màu đen gào thét trong đầu tôi: Đông Dương à, cậu đã là người lớn rồi, cậu sẽ tò mò với thế giới này, cậu nên nghe theo suy nghĩ sâu trong tim mình, giấy chứng minh ngay trong ví của cậu, cậu chỉ cần ngẩng cao đầu, là có thể thấy được khách sạn năm sao.
Một tiểu thiên sư vung gậy ma pháp hình trái tim gào thét trong đầu tôi: Đông Dương à, cậu không thể đi khách sạn được, cậu không thể đi mướn phòng được, cậu phải nghe lời mẹ, cậu vẫn còn là một bé ngoan, cậu phải về nhà.
Tiểu ác ma: Đừng nghe cậu ta, nghe tôi, đi, đi, đi tìm tòi giúp đá đì bí ẩn sinh sôi nảy nở của nhân loại là gì.
Tiểu thiên sứ: Đừng nghe anh ta nói bậy, về nhà, Đông Dương đi, chúng ta về nhà.
Cuối cùng, tiểu ác ma ném gậy ma pháp đi, hung tợn đè tiểu thiên sứ xuống đất, làm mờ, tiểu thiên sứ khóc hức hức không thành tiếng.
...
Không sai, tiểu thiên sứ thua.
Hai mắt tôi dại ra, hai chân nhũn ra, đỡ anh ta vào khách sạn.
Dọc theo đường đi, gió lạnh thổi vèo vèo vào mặt tôi, nhưng cũng không thể thổi tôi tỉnh ra.
Tôi giống như một con chim cánh cụt mang theo phối ngẫu của tôi đi vào con đường phạm tội tự sát.
Con đường này như chuyến đi diễu hành ngàn dặm, con đường này là đi qua cánh cổng của một thế giới mới.
Tôi tò mò rốt cuộc là tiểu ác ma đè tiểu thiên sứ xuống để làm gì.
Tại sao bọn họ lại cần làm mờ, nếu như bọn họ giải đáp nghi hoặc của tôi thì tôi cũng sẽ không tò mò.
Tôi mẹ nó viết tới chỗ này tức đến độ muốn ném bể bút, tốt xấu gì tôi cũng đọc tiểu thuyết lãng mạn trên Tấn Giang năm năm, là người dùng trả phí VIP cao cấp, lần nạp tiền ít nhất cũng là một ngàn, tích luỹ kinh nghiệm yêu đương năm năm, cuối cùng học được một thân đàn ông hảo hán tổng tài bá đạo.
Nhưng lại không biết sau khi nam chính và nam chính uống say tới khách sạn (về nhà) thì cụ thể là làm những chuyện gì.
Tấn Giang xanh lè, các người đối xử với VIP của tôi thế sao? VIP của tôi chẳng lẽ còn chưa đủ cao cấp sao?
Ai, không được, tôi là Hàn Lỗ Tấn đương đại, suốt đời này tôi chỉ dùng một cây bút, ném nát bút rồi tôi lấy gì để lên án tội nghiệt Lâm Ngộ An gây ra cho tôi đây.
... Tôi không biết viết tiếp sao nữa, bởi vì tìm hiểu được nam chính và nam chính uống say cùng đi khách sạn làm chuyện gì thì tôi lại đang gào khóc.
Trách tôi, đều trách tôi, trách tôi từ đầu đã vào nhầm trang web.
Là tôi còn quá trẻ quá khinh cuồng.
Đọc tiểu thuyết cũng chỉ biết Tấn Giang.
Nếu như mới đầu tôi đọc là biết tới Long Mã Hải Đường (2), bây giờ tôi đã có thể nếm được thiên hình vạn trạng khắp thế gian, trải qua biết bao nhiêu muôn màu muôn vẻ trong thiên hạ, sao vẫn còn có thể là một đoá hoa xinh đẹp yếu ớt được?
(2) Long Mã Hải Đường: một trang web đăng truyện đam mỹ cực kỳ cao H.
/Hết chương 5/
Cực Phẩm: Bản ở Wattpad thường được đăng sau bản ở Wordpress vì ở Wattpad mỗi lần sửa là mất đi bình luận của câu đó. Mình thì thấy điều đó khá kỳ nên mình thường không sửa bản ở Wattpad sau khi đã đăng ^^