Mang Theo Đào bảo Hỗn Dị Thế

Chương 79: Rời đi



"Hiên thiếu." Thấy Thẩm Hiên đi ra, Viên Uy cung kính gật đầu chào.
"Tình huống bên ngoài thế nào rồi?" Thẩm Hiên hỏi.
Không chờ Viên Uy mở miệng, Lê Vệ đứng bên cạnh đã kích động cướp lời: "Tộc Lãnh Nguyệt tiến công rất hung hãn, mạng lưới vô tuyến của Lạc thành đã bị phá hỏng, phía trên dường như đã quyết định bỏ rơi Lạc thành, thiếu gia, nếu bây giờ ngài còn không đi, sau này sẽ không thể đi được nữa.".
Thẩm Hiên nhíu mày, không để ý đến Lê Vệ, chuyển ánh mắt sang phía Viên Uy: "Bên phía cha nuôi thế nào rồi? Ông ấy có nguyện ý rời đi không?".
"Đại sư vốn dĩ không đành lòng rời đi, nhưng gần đây đã đổi ý rồi, phi thuyền tốt ở Lạc thành chỉ có vỏn vẹn mấy chiếc, hiện tại rất nhiều người đang đánh chủ ý lên phi thuyền của Đại sư.".
"Có những người rất liều lĩnh, thậm chí còn lên ý đồ bắt cóc Đại sư, lấy quyền khống chế phi thuyền, mấy người quan to hiển hách thì ôn hoà hơn một chút, cố ý nhờ vả thông qua các mối quan hệ, hy vọng có thể được rời đi cùng Đại sư, quấy nhiễu Đại sư vô cùng phiền phức...".
"Vậy bây giờ ông ấy sao rồi?".
"Ta đã an bài một nhóm người qua bên đó, Đại sư tạm thời vẫn an toàn, nhưng đến khi người Lãnh Nguyệt đánh tới, dân chúng sẽ lâm vào cảnh khốn quẫn, trong lúc tuyệt vọng họ có thể làm nên bất cứ chuyện gì, lúc đó rất khó đảm bảo Đại sư vẫn có thể bình an." Viên Uy nói.
Thẩm Hiên gật đầu, cân nhắc một chút: "Tốt lắm, ta sẽ bàn bạc cùng Lục Vinh, nếu được thì chúng ta lập tức rời đi.".
"Hiên thiếu muốn đến Cảnh thành sao? Cảnh thành hiện tại đang có luật giới nghiêm..." Lê Vệ nói.
Thẩm Hiên lắc đầu: "Không phải, cụ thể là đi nơi nào, để chúng ta bàn bạc lại rồi tính.".
...............
Sau khi quyết định rời đi, Thẩm Hiên lập tức mang người theo tìm Huống Ly.
"Cha nuôi vẫn ổn chứ?" Thẩm Hiên thấy Huống Ly thần sắc mệt mỏi, hiển nhiên là vì thời cuộc gay go đã vượt qua khỏi dự liệu của Huống Ly.
Huống Ly lắc đầu: "Ta vẫn ổn, chuyện của Tiểu Thiên thế nào rồi?".
"Tạm thời chưa có tiến triển gì, nhưng sau này chắc chắn sẽ có biện pháp." Thẩm Hiên nói.
Huống Ly gật đầu: "Vậy chúng ta rời đi trước đi, núi còn xanh thì sợ gì không có củi đốt, chuyện của Tiểu Thiên có thể từ từ mà nghĩ biện pháp, cũng không thể cứ ở lại đây tính toán được.".
"Cha nuôi, cha định đi đến nơi nào?" Thẩm Hiên hỏi.
"Ta tính đến Lam Hải Vực, đó là khu vực không có ai quản lí, thường diễn ra các hoạt động buôn lậu, dù người Lãnh Nguyệt có đánh đến Cảnh thành đi nữa, họ cũng sẽ không đánh đến nơi đó, nhưng nếu muốn đến được Lam Hải Vực, trên đường đi hẳn là sẽ đụng phải không ít tinh đạo* (Edt: cướp), vấn đề an toàn rất khó đảm bảo." Huống Ly nói.
Thẩm Hiên nhìn về hướng Viên Uy, Viên Uy khẽ gật đầu một cái.
Thẩm Hiên thản nhiên nói: "Cha nuôi à, thế cuộc đã loạn thành như vậy, đi đến đâu cũng đều phải mạo hiểm như nhau, con tin rằng cha cũng đã đắn đo suy nghĩ rất nhiều trước khi quyết định đến Lam Hải Vực.".
Huống Ly chần chờ một chút, gật đầu: "Đúng là cha đã cân nhắc rất nhiều...".
Thẩm Hiên cười cười: "Vậy thì tốt, việc này không nên chậm trễ, chúng ta thu xếp đi Lam Hải Vực thôi".
...............
Một chiếc phi thuyền đang dùng tốc độ cực cao phi hành trên bầu trời, xung quanh nó có gần trăm chiếc cơ giáp bay qua bay lại.
"A Hiên, con kiếm ở đâu ra nhiều cơ gáp sư như vậy?" Huống Ly kinh ngạc đến mức nhịn không được mà hỏi người bên cạnh.
Sau khi phi thuyền cất cánh không lâu, gặp phải một đám tinh đạo nhỏ, kết quả không tới một phút, đối thủ đã bị toàn diệt.
Thẩm Hiên cười cười: "Bọn họ đều là thuộc hạ của A Vinh.".
Huống Ly gật đầu: "Nhìn ra rồi, vị kia nhà con có tài đức gì a! Sao lại có thể khống chế nhiều cao thủ như vậy? Hay là do ta có mắt không tròng, không nhìn ra được vị kia nhà con thực ra là thâm tàng bất lộ, bối cảnh dày kinh người, là thiếu gia của đại gia tộc nào đó?.".
Thẩm Hiên lắc đầu: "A Vinh dựng nghiệp từ tay trắng, những người đó là do kính nể phong độ làm người của hắn, cho nên mới cam tâm tình nguyện làm thủ hạ.".
Sắc mặt Huống Ly có chút vặn vẹo: "Kính nể phong độ làm người của Lục Vinh?". (Edt: =)))) )
Huống Ly thầm nghĩ: Nếu chỉ có một hai cao thủ nguyện ý trở thành thuộc hạ của Lục Vinh, Huống Ly còn có thể lý giải là đầu óc họ bị nước vào, nhưng một đám cao thủ đều là thuộc hạ của Lục Vinh, chuyện này quả thực có chút khủng bố.
Thẩm Hiên thấy Huống Ly hoài nghi, cười cười đáp: "Cha nuôi, con đi xem Lục Vinh thế nào rồi.".
Huống Ly gật đầu: "Đi đi, đi đi.".
Thẩm Hiên đi vào gian phòng phía trong, liền thấy Lục Vinh hai mắt phát sáng, khuôn mặt hồng hồng đầy hưng phấn.
Thẩm Hiên: "Sao rồi?".
Lục Vinh cười với Thẩm Hiên: "Đào bảo mới vừa thăng cấp xong, có thêm chức năng mới là cộng hưởng.".
Lục Vinh nắm lấy tay Thẩm Hiên, trên tay Thẩm Hiên bỗng nhiên xuất hiện một dấu ấn, Thẩm Hiên kinh ngạc phát hiện, hắn cũng có thể nhìn thấy được hệ thống đào bảo.
"Chuyện này... Đây là?" Nhìn hệ thống hiện ra trước mắt mình, Thẩm Hiên không khỏi tấm tắc thật kì quái.
"Chỉ cần ngươi không đứng xa ta quá 100 mét thì sẽ có thể nhìn thấy hệ thống đào bảo, tài khoản bên trong ngươi cũng có thể dùng, muốn mua cái gì thì cứ mua cái có, có điều gần đây chúng ta tiêu dùng hơi nhiều, tiền bên trong tài khoản đều lấy hết ra để mua cơ giáp rồi, bây giờ cũng không còn lại bao nhiêu nữa." Lục Vinh nói.
"Thật thần kỳ, vậy sừng của Kiếm Xỉ Long có đầu mối gì chưa?" Thẩm Hiên hỏi.
Lục Vinh lắc đầu: "Vẫn không có, nhưng sau khi Hải Đào thăng cấp, có thêm một khu treo thưởng, ta đã đến đó treo giải, nếu như có ai muốn bán sừng của Kiếm Xỉ Long, nhìn thấy giải thưởng được treo có lẽ sẽ liên hệ với ta.".
Lục Vinh thầm nghĩ: Vừa lúc mới hết tiền, giải thưởng treo lên có thể sẽ khó khiến người khác động tâm, sau này kiếm được nhiều tinh tệ hơn, phải tăng giải thưởng lên càng cao càng tốt.
"Bất kể thế nào, chỉ cần Hải Đào vẫn luôn thăng cấp, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ tìm được cách." Thẩm Hiên nói.
Lục Vinh gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy, sau khi Hải Đào thăng cấp, có rất nhiều thứ chúng ta có thể mua được, ngươi có muốn mua thứ gì không? Đến nhìn thử đi.".
Thẩm Hiên gật đầu: "Được.".
Thẩm Hiên đã sớm biết trên người Lục Vinh có một hệ thống giao dịch, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng thật sự của hệ thống, Thẩm Hiên triệt để chìm đắm trong Hải Đào...
...............
Lục Vinh ở trong phòng cùng với Thẩm Hiên chừng mấy ngày rồi mới đi ra ngoài.
Lục Vinh vừa ra tới, liền thấy Hoàng Phi nháy mắt với hắn, sắc mặt cổ quái.
Thấy Hoàng Phi như vậy, Lục Vinh không khỏi lườm cho một cái. Thầm nghĩ: cái tên Hoàng Phi này, đại khái là nghĩ hắn cùng Thẩm Hiên ở trong phòng đó đại chiến ba ngày ba đêm đi.
Huống Ly nhìn thấy Lục Vinh đi ra, khẽ hừ một tiếng: "Lục Vinh, ngươi rốt cục cũng chịu đi ra ngoài rồi, ngươi sao lại có thể phủi tay không lo như vậy!".
Lục Vinh khó hiểu: "Có chuyện gì sao?".
"Mới vừa đụng phải một đội tinh đạo, bất quá đã bị đánh lui rồi, Lục Vinh, thủ hạ của ngươi có lai lịch gì vậy? Bọn họ rất có khí chất quân đội, không giống với những quân đoàn tự phát bình thường" Huống Ly nghi hoặc.
Lục Vinh cười cười: "Đại sư, bọn họ chỉ là một đám người bình thường mà thôi, nếu muốn nói đến điểm đặc biệt, chắc là khả năng ăn cơm hơn người đi.".
Huống Ly: "... Ngươi thật là, những tên đó rốt cục là xem trọng ngươi ở chỗ nào chứ? Sao lại cam tâm tình nguyện bán mạng cho ngươi như vậy?".
Lục Vinh sờ sờ cằm: "Bọn họ bị nhân phẩm của ta mê hoặc nên mới thế.".
Huống Ly nhìn Lục Vinh, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Nhân phẩm mê hoặc? Không nghĩ tới ngươi còn có thứ như vậy nha!".
Lục Vinh cười cười: "Ta đương nhiên là có, người tinh mắt đều có thể nhìn ra, nhân phẩm của ta rất có mị lực.".
Huống Ly: "...".
Lục Vinh kéo Hoàng Phi qua: "Hoàng Phi, ngươi nói xem nhân phẩm của ta có phải là rất có mị lực hay không?".
Hoàng Phi gật đầu, vội vã đáp: "Có, có, trên đời này không ai có thể so được với nhân phẩm của ngài.".
Huống Ly khó hiểu nhìn Hoàng Phi: "Ngươi uống thứ bùa mê thuốc lú gì của hắn vậy?".
Hoàng Phi sờ sờ mũi, thầm nghĩ: Lục lão bản có đòn sát thủ nha! Ai không nghe lời sẽ bị cắt xén đi khẩu phần lương thực đấy.
..................
"Lão bản, ngài chịu ra ngoài rồi sao?" Thi Lâm Nguyên nhìn Lục Vinh và Thẩm Hiên, trong mắt xẹt qua mấy tia ám muội.
Lục Vinh gật đầu chào Thi Lâm Nguyên: "Đã làm xong phần dược tề ta nói chưa?".
Thi Lâm Nguyên gật đầu: "Đã làm xong rồi.".
"Tốt lắm, chút nữa đem đến chỗ của ta đi." Lục Vinh nói.
Thi Lâm Nguyên sảng khoái gật đầu: "Không thành vấn đề.".
Sau khi Hải Đào thăng cấp, số tiền giao dịch liền được nâng lên, mua được nhiều mà bán cũng được nhiều, đến một hạn mức nhất định lại sẽ tiếp tục thăng cấp, những dược tề mà Thi Lâm Nguyên điều chế rất được hoan nghênh trên Hải Đào.
Huống Ly lấy khuỷu tay chọc chọc Thẩm Hiên: "A Hiên, cái người tên Thi Lâm Nguyên kia cũng là thủ hạ của Lục Vinh sao?".
Thẩm Hiên gật đầu: "Đúng vậy".
"Tại sao chứ?" Huống Ly mờ mịt hỏi.
Thẩm Hiên khó hiểu: "Cái gì tại sao ạ?".
"Ta nghe nói Chu Học chạy quanh cái tên Thi Lâm Nguyên này suốt ngày! Thậm chí còn có tin đồn lão muốn bái Thi Lâm Nguyên là sư phụ nữa kìa, mà hình như là Thi Lâm Nguyên ghét bỏ lão ta tư chất có hạn, không chịu thu lão thành đồ đệ, lão già đó bình thường thì tỏ vẻ khù khờ, ai dè tự nhiên muốn bái một tên tiểu bạch kiểm làm sư phụ, lại còn bị người ta cự tuyệt, thật là mất hết mặt mũi mà!." Huống Ly nhịn không được bật cười.
Thẩm Hiên hơi nâng khóe miệng, trong lòng cũng cảm thấy có chút buồn cười, Chu Học là bạn tốt của Huống Ly, cũng là một dược tề sư rất có danh tiếng, lần này Huống Ly rời khỏi Lạc thành, trước khi đi có tìm tới chỗ Chu Học mua thêm một ít dược tề dự trữ, Chu Học nghe vậy thì suy tư chốc lát, sau đó liền đề nghị đi cùng, kết quả vừa lên phi thuyền thì gặp được Thi Lâm Nguyên.
Vốn dĩ Chu Học thấy Thi Lâm Nguyên đang điều chế dược tề, nảy sinh ý định chỉ điểm cho tên hậu bối Thi Lâm Nguyên này một chút, sau một hồi "chỉ điểm", Chu Học phục sát đất tài năng của Thi Lâm Nguyên, biết mình tài không bằng người, Chu Học thường xuyên chạy tới chỗ Thi Lâm Nguyên học tập kinh nghiệm, làm cho Thi Lâm Nguyên vô cùng phiền chán.
"Chu Học tuy tính khí không tốt nhưng bản lĩnh lại có thừa, hắn tôn sùng Thi Lâm Nguyên như vậy, chứng tỏ cái tên tiểu bạch kiểm đó rất có năng lực, người có năng lực như thế, tại sao lại cam tâm tình nguyện trở thành thuộc hạ của Lục Vinh? Chẳng lẽ hắn cũng bị nhân phẩm của Lục Vinh mê hoặc hay sao?".
Thẩm Hiên gật đầu: "Chính xác".
Huống Ly: "Sao ta không nhìn ra nhân phẩm của vị nhà con có mị lực gì vậy?".
Thẩm Hiên phản đối: "Cha nuôi, cha phải nhìn cho thật kĩ vào, nhất định sẽ phát hiện ra được mị lực của hắn nha.".
Huống Ly: "...".