Bố Diệp nghe xong, hơi ngớ ra một lúc, nhưng nhìn vẻ mặt của con trai liền biết là thật, Diệp Hằng không phải Diệp Hoài, 30 năm nay đây là lần đầu ông nghe hắn nói như vậy.
Bố Diệp không khỏi cười một tiếng, nói: "Cái thằng nhóc này."
Diệp Hằng thì lại nghiêm túc nói: "Bố, bố khoan hẵng nói cho mẹ con biết."
Bố Diệp hiểu cái tính của vợ mình, đương nhiên sẽ không nói ra, nhưng ông vẫn không kiềm được mà dặn dò Diệp Hằng: "Xác định rồi thì mau dắt về cho bọn ta xem xem thế nào."
Diệp Hằng gật đầu.
Hai cha con ra khỏi thư phòng, bố Diệp tiếp tục ngồi đọc sách bên cạnh mẹ Diệp, Diệp Hằng quay người lên lầu, hắn phải sắp xếp ổn thỏa hết công việc thì mai mới có thời gian ở bên vợ...
Nguyên Khê không phải là người hay mất ngủ, mặc dù có Tiểu Nguyên Triết, nửa đêm phải dậy pha sữa bột cho nhóc bú nhưng Tiểu Nguyên Triết lúc mới sinh ra rất ngoan, đồng hồ sinh học cũng rất có quy luật.
Tháng đầu tiên ăn rồi ngủ ngủ xong lại ăn, cố định ba đến bốn tiếng ăn một lần, thỉnh thoảng có thể mở mắt ra chơi một lúc.
Nhưng lúc đó chắc mắt nhìn không rõ, đầu óc cũng lơ mơ nên đại đa số thời gian đều ngủ.
Đến khi được 3 tháng, thằng nhóc này liền cực kỳ hiếu động, thấy cái gì cũng tò mò, nhất là rất tò mò với Nguyên Khê.
Mỗi lần Nguyên Khê ôm cho nhóc bú sữa, nhóc con vừa bú, đôi mắt to tròn mở trừng trừng nhìn Nguyên Khê chằm chằm, như thể cả thể giới chỉ có ba nhóc là thú vị nhất.
Ăn một lúc ngừng một lúc, Nguyên Khê cười một cái, nhóc liền cong mắt theo, Nguyên Khê nói gì vơi nhóc, nhóc liền kêu a a e e theo.
Cảnh hai người này chơi với nhau khiến Lâm Tố Vân ở cạnh xem mà cười không ngậm được mồm.
Bây giờ Tiểu Nguyên Triết không ngủ nhiều nữa, nhưng buổi tối vẫn rất ngoan, khoảng 8 giờ tắm cho nhóc, tắm xong thì cho bú, xong việc thì bắt đầu chuẩn bị đi ngủ, đến 9 rưỡi thì hai ba con đi ngủ cùng nhau.
Cả đêm cũng chỉ phải thức dậy hai lần, lần nào cũng là hai mắt nhắm tịt mà bú sữa, xong rồi lại ngủ tiếp.
Cho nên nói, dù Nguyên Khê là đàn ông, lại còn chưa chăm trẻ con bao giờ, nhưng từ khi Tiểu Nguyên Triết ra đời cậu vẫn ở bên cạnh, nhưng lại không thấy mệt mỏi chút nào.
Chỉ cảm thấy bé con mỗi ngày một lớn, rất là thú vị.
Lần này đến Sao Bắc Kinh cậu phải tách ra với nhóc kia, đêm đầu tiên cảm thấy không quen lắm, cứ cảm thấy phải dậy để pha sữa, nhưng nhớ đến con trai không ở bên cạnh, liền cảm thấy thật hụt hẫng.
Vất vả lắm mới quen được, hôm nay lại còn đụng phải Diệp Hằng đến trêu ghẹo, cho nên liền mất ngủ luôn...
Vừa nhớ con trai, trong đầu thỉnh thoảng còn nhảy ra hình ảnh Diệp Hằng, cuối cùng còn cảm khái về sự thật của hai mẹ con, đúng là con trai giống mẹ...
Mơ mơ màng màng cho đến gần sáng Nguyên Khê mới ngủ được, lại còn nằm mơ.
Trong mơ con trai đã biết đi, nhóc kia vung tay tập tễnh tập đi, đôi mắt to cong lên bi bô gọi cậu ba ơi, trong lòng cậu mềm nhũn, vội đến ôm hôn mấy cái.
Sau đó cậu lại ôm con trai, chỉ Diệp Hằng nói: "Gọi mẹ."
Bé con lại mồm miệng không rõ nói tiếp một câu: "Mẹ."
Nguyên Khê liền thuận lợi nhìn thấy Diệp Hằng dần xạm mặt lại, nghĩ đến trên gương mặt đẹp đẽ đó hiện ra loại biểu cảm này, Nguyên Khê liền cười cực kỳ vui vẻ.
Sau đó, Nguyên Khê bị đánh thức luôn.
"Mơ thấy gì thế? Vui vậy sao?"
Nguyên Khê vừa định tiếp lời mới chợt kịp phản ứng lại, không đúng, giọng nói này trong mơ không có!
Cậu mở bừng mắt ra, đã thây Diệp Hằng đang cúi người nhìn cậu.
Nguyên Khê chớp chớp mắt.
Diệp Hằng cười một tiếng.
Nguyên Khê: "A a a a a a! Anh, anh, anh..."
Diệp Hằng nói rất chi là bình tĩnh: "Anh đến đón em, hôm qua anh nói với em rồi."
"Nhưng mà anh...!Anh cũng không thể chưa nói năng gì đã vào thế chứ!"
"Đây là phòng anh đặt."
"Nhưng tối hôm qua tôi ngủ ở đây mà."
"Một năm rưỡi trước là hai người chúng ta ngủ ở đây..."
Sau đó em chạy mất."
"Ê ê...!Chuyện đã qua đừng cứ treo bên mép như vậy." Cuối cùng Nguyên Khê cũng đã bắt đầu phản kích.
Diệp Hằng híp mắt: "Em lại định không chịu trách nhiệm nữa."
Nguyên Khê:...Ê ông anh, chịu trách nhiệm cái quần què ấy, cậu mới là bên bị "làm" cơ mà, nếu phải chịu trách nhiệm thì cũng phải là Diệp Hằng chịu chứ!
Nhưng những lời này, có đánh chết Nguyên Khê cũng sẽ không nói ra, trước không nói bôi nhọ tôn nghiêm không, riêng Nguyên Khê vừa được khôi phục trí thông minh xong cũng biết đây là một cái bẫy.
Nếu bây giờ cậu nói chuyện kia là cậu chịu thiệt, Diệp Hằng mới là người chịu trách nhiệm, chắc chắn ngay giây sau Diệp Hằng sẽ chủ động chịu trách nhiệm luôn...
Đừng có cho là cậu không biết, cái ánh sáng gian tà trong mắt của tên xấu xa này, rõ là chỉ chờ cậu nhảy xuống!
Nguyên Khê không tiếp lời, trong tình huống này thì phải lấy bất biến ứng vạn biến.
Trong mắt Diệp Hằng hiện lên một chút tiếc nuối, nhưng ngay trong nháy mắt tiếp theo, hắn lại chủ động nói: "Anh chuẩn bị bữa sáng cho em rồi, dậy ăn thử đi."
Nguyên Khê chau mày, không biết cái tên nham hiểm này lại có âm mưu gì.
Đối với ánh mắt đầy sự cảnh giác của cậu, Diệp Hằng không để ý, hắn vỗ tay một cái, người máy giúp việc liền đẩy bàn ăn đi vào, trên bàn bày biện bữa sáng nóng hổi mới ra lò.
Nguyên Khê nhìn lướt qua, đúng là sắc hương vị đều đủ cả, bát cháo mềm mịn thơm ngon, những chiếc bánh nhiều màu sắc hình dạng đáng yêu khiến người ta muốn động đũa ngay tức khắc, còn có vài món ăn kèm được phối rất phù hợp, bữa sáng kiểu Trung rất điển hình, khiến người Trung Quốc chính hiệu Nguyên Khê vừa nhìn bụng liền kêu òng ọc.
Đúng là cũng đói thật.
Cậu định xuống giường rửa ráy một chút sau đó dùng bữa, vừa mới đứng lên, chiếc chăn mỏng liền trượt xuống, cơ thể cậu chợt lạnh, trong chớp mắt cũng cảm giác được một ánh mắt nóng bỏng quét tới.
Nguyên Khê sửng sốt một chút, sau đó chửi thầm một tiếng: Lại nữa rồi, sau đó kéo chăn trùm đến cổ, chỉ để lộ cái đầu: "Anh đi ra ngoài trước đi, tôi mặc quần áo."
Diệp Hằng không nhúc nhích chút nào: "Có sao đâu, anh đã sớm bị em nhìn thấy hết rồi, sờ cũng sờ nhiều rồi, để đáp lễ, em cũng nên để anh nhìn một chút chứ!"
Nguyên Khê: Lí lẽ kiểu gì thế này!
Diệp Hằng chững chạc đàng hoàng: "Nếu em cảm thấy thiệt thòi, vậy chi bằng anh cũng cởi đồ, như vậy là công bằng rồi."
Nguyên Khê cuối cùng không thể nhịn nổi nữa, hét lên: "Đi ra đi ra đi ra..."
Diệp Hằng cau mày, thở dài một hơi: "Tiểu Khê, em đừng ngại..."
Nguyên Khê trợn mắt nhìn hắn, thấy cậu sắp xù lông, Diệp Hằng vội nghe lời: "Anh đi ra phòng bên ngoài trước, em xong rồi thì gọi anh, anh với em cùng ăn sáng."
Thấy hắn sắp rời khỏi, Nguyên Khê mới thở phào nhẹ nhõm, định kéo chăn từ trên người xuống, cổ vừa lộ ra, Diệp Hằng lại quay đầu lại, dặn dò: "Nhớ phải gọi anh đó, sáng sớm anh đã chạy tới còn chưa ăn gì nữa..."
Gân xanh trên trán Nguyên Khê giật cực kỳ nhiệt tình.
Lần này Diệp Hằng đi ra ngoài thật, Nguyên Khê nhìn ra mấy lần, sau khi chắc chắn mới vội bò ra ngoài mặc quần áo.
Dù cậu không hoàn toàn trần truồng, nhưng chỉ mặc một cái quần lót tam giác, cũng không khác ngủ khỏa thân là mấy.
Lúc này nhanh chóng mặc xong quần áo rồi, cậu không có ý gì là muốn gọi Diệp Hằng cả, đi vào phòng vệ sinh bắt đầu rửa mặt.
Nhưng đến lúc cậu đi ra, Diệp Hằng đã ngồi trước bàn ăn chờ cậu, lại còn gọi cậu qua.
Nguyên Khê chầm chậm lết qua, cái bụng hăng hái kêu òng ọc một tiếng, không thể làm gì hơn là ngồi xuống ăn.
Lúc ăn, hai người trái lại rất yên tĩnh, Nguyên Khê thật sự rất đói bụng, hơn nữa mùi vị bữa sáng cũng ngon, vì vậy tướng ăn có thể coi là ăn như hổ đói.
So ra thì, Diệp Hằng thong thả ung dung hơn nhiều, hắn ăn rất tao nhã, thỉnh thoảng còn chú ý săn sóc Nguyên Khê, nhưng tốc độ ăn lại không hề chậm, hơn nữa sức ăn cũng không nhỏ.
Bữa cơm rất thỏa mãn, tâm tình Nguyên Khê cũng vui vẻ, không nhịn được nói một câu: "Cháo này nếu nấu trong lửa nhỏ thì sẽ còn mềm dẻo hơn..."
Diệp Hằng nhìn cậu: "Em biết làm à?"
Nguyên Khê nói: "Đương nhiên rồi."
Diệp Hằng cười: "Lần sau làm cho anh ăn nhé."
Nguyên Khê ngẩn người, bị nụ cười của Diệp Hằng làm chói mắt một chút, trong chớp mắt vừa rồi, cậu nhớ tới giấc mơ lộn xộn kia của mình, không khỏi thấy hơi lúng túng, ấp úng nói: "Có cơ hội rồi nói sau."
Không từ chối thẳng thừng, ánh mắt Diệp Hằng sáng lên.
Ăn sáng xong, hai người liền bắt đầu làm chính sự.
Lần này Nguyên Khê đến cũng đã có chuẩn bị, từ khi còn ở Sao Lam cậu đã sớm cùng Nguyên Ngọc Thành nghiên cứu xong đống nước biển nhạt màu này, bước đầu phân tích được tỉ suất thời gian trồng trọt nhanh hơn đất đai bình thường khoảng ba lần, hơn nữa cũng không cần chú ý bổ sung nước.
Nhưng sản lượng vì vấn đề thời gian nên chưa cho ra được số liệu tương ứng.
Nguyên Khê sửa sang lại số liệu trong tay cho Diệp Hằng xem, lại còn cùng Diệp Hằng làm thí nghiệm ở nhiều phương diện hơn.
Diệp Hằng có vẻ không muốn để lộ loại nước biển đặc biệt này ra, vì vậy vẫn luôn nghiên cứu cùng với Nguyên Khê.
Sử dụng dụng cụ tân tiến hơn, và mô phỏng theo một chút số liệu tiến hành phân tích, mặc dù thời gian không đủ, không thể hoàn toàn nuôi trồng được một nhóm cây nông nghiệp, nhưng họ đã thông qua nghiên cứu để đưa ra lý giải thích hợp.
Loại nước biển này có thể trồng trọt mà không cần bổ sung nước, tỉ số tốc độ sinh trưởng so với đất đai bình thường là 3.5 lần, sản lượng gấp đôi đất đai bình thường, chỉ là bất kỳ phân bón gì cũng không có tác dụng đối với chúng.
Bởi vì có vẻ loại nước biển này đang trong trạng thái bão hòa, chỉ có thể phóng năng lượng ra nhưng lại không thể hấp thu lại.
Vì vậy dù có bón phân cũng không có tác dụng gì.
Nhưng kết quả như vậy cũng đã khiến người khác phải vui mừng rồi, ban đầu hơn 80% diện tích có thể trồng trọt đã là một nguồn tài nguyên tiềm tàng rất lớn rồi, mà bây giờ lại chứng minh được loại nước biển này có chức năng gia tốc kỳ sinh trưởng của cây trồng, sản lượng cũng tăng gấp bội, cái giá trị ngoài định mức này khiến cho giá trị của hành tinh tài nguyên này có thể tăng vọt lên không chỉ gấp ba lần.
Cả ngày này, Diệp Hằng đều trong trạng thái ngạc nhiên vui mừng không ngớt, mà những điều ngạc nhiên vui mừng này đều là Nguyên Khê mang đến cho hắn, nói thật thì nếu thời cơ chưa đến, hắn thật sự muốn hôn chết cậu nhóc này.
Nhìn mà xem, vợ hắn không chỉ dáng dấp đẹp tốt tính lại còn thông minh, đã vậy còn là ngôi sao may mắn của hắn nữa!
Bận rộn cả ngày, khi trời tối, Diệp Hằng và Nguyên Khê mới đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
Cảm xúc một ngày này của Nguyên Khê cũng vô cùng sâu sắc, dù lúc không có ai Diệp Hằng thực sự là không đứng đắn, nhưng khi làm chính sự lại thật sự rất có năng lực, hắn tư duy tỉ mỉ suy luận rõ ràng, sắp xếp sự việc nhanh mà lại chính xác, năng lực đánh giá cũng như máy tính vậy, cơ hồ không có sai sót gì.
Hợp tác với hắn chỉ mới một ngày, trong lòng Nguyên Khê đã cực kỳ khâm phục, ý nghĩ chỉ làm một cuộc buôn bán ban đầu kia cũng đã hơi lung lay, nếu quả thật có thể hợp tác, có lẽ sẽ thật sự tốt, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là người này không được cướp con trai với mình!
Nguyên Khê có chuyện phải suy nghĩ, Diệp Hằng nói với cậu một câu, cậu cũng không để ý, chỉ tùy tiện dồng ý.
Cho đến khi xe đỗ trước một căn biệt thự xa lạ, Nguyên Khê mới hoàn hồn; "Đây là đâu?"
Diệp Hằng nói: "Nhà anh, mới nãy chẳng phải là em đồng ý rồi sao, đến nhà anh ngồi một lát."
Nguyên Khê ngẩn người, lập tức ý thức được một vấn đề, đây là nhà họ Diệp, tên Diệp Hoài kia chắc cũng sẽ không ở đây chứ!
Suy nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu, gượng mặt phong hoa tuyệt đại kia của Diệp Hoài đã xuất hiện, cậu ta cười hì hì đến đón: "Anh, em nghe Tiểu La nói, anh đây là dắt người về..."
Một câu còn chưa nói hết, cậu ta cuối cùng cũng thấy người phía sau anh mình, đây, đây chẳng phải là chồng chị mình đó sao?.