Anh là con rể mới... Nếu cha vợ thực sự có chuyện gì, vậy thì anh cũng phải đến gặp một lần.
Dung Yên suy nghĩ một chút, vẫn từ chối: “Vẫn là lần sau đi! Nếu như đến kịp, có lẽ em có thể chữa khỏi bệnh cho cha em, anh vẫn phải ở nhà trông chừng, nếu không thì hai người chúng ta đều không ở nhà, có lẽ Tần Dư sẽ không bảo vệ được chỗ này đâu, còn có cả nhà Tần Phú Quý nữa, không có anh ở nhà, vậy thì không có ai áp được bọn họ.”
Đôi mắt Tần Dã tối sầm lại, bởi vì đó là sự thật, nếu anh và cô đều không ở trong thôn, có lẽ khi bọn họ trở về, cả căn nhà phỏng chừng đã bị dọn sạch rồi.
Đương nhiên, anh vẫn cảm thấy Dung Yên có chút không muốn anh đi, nếu không thì cho dù nhà bị dọn sạch có làm sao?
Đương nhiên là cô quan trọng hơn.
“…Vậy được, lần này anh không đi chung với em nữ, em đến gặp đại đội trưởng xin giấy thông hành đi, nếu như làm kịp, buổi chiều vẫn còn một chuyến tàu lửa đó, nhưng anh không biết còn vé hay không.”
Dung Yên biết nếu không có giấy phê duyệt thông hành của đại đội trưởng thì cô sẽ không thể rời khỏi cái thôn này được, cho nên gật đầu: “Được, bây giờ em đi tìm ông ấy.”
“Được.” Tần Dã nhìn cô rời đi.
Sau đó anh trực tiếp đi đến bên cạnh Tần Dư, “Em gói mấy món ngon có thể được lâu lại đi, nhà chị dâu của em có việc, cần phải về nhà một chuyến.”
Khi Tần Dư nghe tin chị dâu cả sắp về nhà thì cậu bé trợn mắt kinh ngạc, lập tức nói thẳng một câu như thế này: “Chị dâu cả còn về đây nữa không?”
Tần Dã trừng mắt nhìn em trai, “Đương nhiên sẽ quay lại, đây cũng là nhà của cô ấy.”
Tần Dư thấp giọng lẩm bẩm nói: “Nhưng em nghe nói, nếu tìm được việc làm trong thành phố, vậy thì có thể thật sự sẽ không về nữa...”
Trong lòng Tần Dã khó chịu, anh có thể không cần người em trai này nữa được không?
Nếu không thì tại sao luôn nói những điều khiến anh vô cùng bực bội?
“Sao em nói nhảm nhiều thế? Mau đi thu xếp đồ đi, ngoài ra, em nói em gái luộc thêm mấy quả trứng, chị dâu mấy đứa có thể ăn trên tàu.”
Tần Dư cảm thấy rất khó chịu, cậu thực sự không muốn người chị dâu cả này rời đi.
“...Bây giờ em đi thu xếp đây, đúng rồi, anh không đi cùng chị ấy sao?” Nói đến đây, ánh mắt cậu bé có chút sáng lên.
“Vết thương này của anh, em thấy cũng không còn nghiêm trọng lắm đâu… Hay là anh đi cùng với chị dâu cả đi, chị ấy đi một mình thì khiến chúng ta lo lắng chừng nào chứ! Em nghe người ta nói trên chuyến tàu này có rất nhiều kẻ bắt cóc! Chị dâu cả là người xinh đẹp như vậy, lỡ như...”
Cậu bé chưa kịp nói xong những lời còn lại, sau gáy đã nghênh đón đòn Thiết Sa Chưởng của anh cả.
Sức lực còn khá mạnh, gần như khiến Tần Dư ngã xuống.
Cậu bé vừa định nói anh cả đánh mình làm gì, kết quả ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy anh cả đang trừng mắt nhìn mình không mấy thiện cảm.
“Có thể nói lời tốt lành không vậy? Nếu như không nói được thì ngậm miệng lại.”
Tần Dã vẫn có chút nhớ nhung cậu em trai cả ngày không nói một lời trước kia.
Bây giờ lời nói nhiều quá rồi, nhưng mà bây giờ khiến người khác nghe chỉ muốn khâu miệng thằng bé lại thôi.
Tần Dư:...
Cậu ấy đã nói gì sai à?
Hừ, nếu chị dâu cả thật sự không về, vậy anh cứ khóc đi!
Cậu bé vô cùng miễn cưỡng bắt đầu đi thu xếp đồ.
Tuy hơi con người cậu bé có chút keo kiệt, nhưng mà trong những việc này thì cậu bé dường như không hề keo kiệt chút nào, những gì có thể gói lại được thì cậu bé đều gói lại hết...
Tần Mai cũng biết chị dâu cả sắp về nhà, cho nên cô bé lập tức bắt đầu luộc trứng gà.
Chỉ là khi đi lấy trứng gà, cô bé trợn tròn mắt.
“...Anh cả, chỉ có năm quả trứng gà thôi!“
Tần Dã suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Em nấu nước trước đi, anh đi hỏi người khác, xem thử có thể đổi một ít không.”
Việc này không cần phải đi đâu xa, bọn họ vốn đã có người làm việc ở đây rồi.
“Nhà mọi người có dư trứng gà không vậy?”
Ngay khi mọi người nghe thấy lời nói của anh, tất cả đều dừng công việc của mình lại.
“Tần Dã, anh muốn bao nhiêu quả trứng?” Người hỏi là Tần Lương Tài.
Tần Dã không giải thích quá nhiều với bọn họ, chỉ nói một câu: “Tôi muốn đổi hơn hai mươi quả.”
Một nhà có thể không lấy ra được nhiều trứng gà như vậy, nhưng mấy nhà gom góp lại thì vẫn có thể.
Mấy người lập tức đồng ý, dù sao dùng trứng gà đổi lấy ít tiền, vậy thì cũng không tệ.
Tần Dã bảo bọn họ về nhà lấy.
Bên này, Dung Yên cũng tìm đến nhà đại đội trưởng.
Khi đại đội trưởng nhìn thấy cô, thật sự vô cùng đau đầu.
“Vợ Tần Dã, có chuyện gì à?”
“Có, cha cháu bị bệnh, cháu vừa nhận được điện tín bảo cháu về nhà một chuyến, cháu đến xin chú giấy thông hành.”
Khi đại đội trưởng nghe thấy chuyện này, ông ấy thở phào nhẹ nhõm.
“Được thôi, cháu muốn xin nghỉ mấy ngày?”
Dung Yên cũng không biết tình hình bên đó thế nào, trừ đi thời gian đi lại cũng phải tốn khoảng sáu bảy ngày rồi, vì vậy cô nói: “Nửa tháng đi!“