"Con mau đi làm việc đi, đúng rồi, có quần áo nào muốn giặt hay không? Lấy đến đây mẹ giặt cho con."
"Cái này……Lúc đi tắm con đã giặt sạch rồi." Thật ra là cô giặt ở biệt thự trong không gian.
Biệt thự có điện, cô dùng máy giặt giặt một lần là đã xong việc rồi không phải sao?
Mẹ Dung nghe xong tự nhiên có chút chua xót, "......Xuống nông thôn mấy năm, cũng đã trưởng thành lên rồi."
Trước kia ở nhà, mấy việc này đều không làm.
Dung Yên: ……
Lời này làm cô không có cách nào nói tiếp.
"Con đi đây."
Bước nhanh đi ra ngoài.
Mẹ Dung thu hồi sự thương cảm, "Quả nhiên, cách tốt nhất để rèn luyện một người, chính là xuống nông thôn, xem đi, con gái ông đã trưởng thành nhiều, cũng đã hiểu chuyện hơn rồi."
Ba Dung hữu khí vô lực** nói một câu, "Vốn dĩ con gái của tôi đã hiểu chuyện sẵn rồi."
**bất lực.
Con gái của ông ấy thì sao? Lớn lên đẹp thì không thể chiều chuộng sao?
Chỉ đáng giận là bị tính kế xuống nông thôn, nếu không cũng sẽ lớn lên ở bên cạnh ba mẹ.
Mẹ Dung xém chút nữa trợn trắng mắt, con gái rượu của ông trước kia không hiểu chuyện……Chẳng lẽ trong lòng ông không biết gì à?
Nhưng mà bà ấy lười so đo với ông ấy, lỡ như lại chọc cho ông ấy tức giận.
Nếu không, lại không thể chờ đến buổi chiều.
"Tôi đi xem Tiểu Dư, nó bảo muốn vào đây thăm ông……Vẫn là đợi chút nữa đi, lúc này ông nói chuyện thì có chút cố sức."
Tuy rằng ba Dung cũng muốn gặp người, nhưng mà đúng là ông ấy hữu tâm vô lực***.
***Có tâm nhưng mà không có sức lực.
"......Được."
"Đúng rồi, ông có muốn ăn cái gì không? Tôi đã nấu cháo loãng rồi."
Ba Dung như cũ không muốn ăn uống, "......Không."
Mẹ Dung nghe thấy lời này, trong lòng thở dài một chút, chỉ đành đi ra ngoài.
Lúc bà ấy đi ra ngoài, vẻ mặt u ám vừa rồi đã biến mất không thấy.
"Tiểu Dư, ăn được không? Có muốn đi ra ngoài đi dạo hay không?"
Tần Dư lắc đầu, "Không cần ạ, con ở nhà là được rồi. Thím, nếu không, con lại bổ củi cho thím nhé?"
"Ai u, bổi củi cái gì mà bổ……Để thím lấy cho con mấy quyển sách truyện xưa mà trước kia chị dâu con đọc, con cứ ngồi ở đây đọc sách là được rồi……"
Tần Dư: ……
Để cho cậu ấy đọc sách? Còn không bằng để cho cậu ấy đi bổ củi còn hơn!
Vừa nhìn thấy sách, cả người cậu ấy đều choáng váng, bổ củi mới là sở trường của cậu ấy mà!
"......Thím, sách để buổi tối đọc đi ạ! Con thích bổ củi……"
"Làm gì có người nào thích bổ củi chứ, đọc sách vẫn tốt hơn, không đọc, có thể tự mình chơi." Mẹ Dung rất thích sự hiểu chuyện của thiếu niên này, nhưng mà làm cho người ta đau lòng.
Lời cậu ấy nói chính là sự thật.
Không lâu lắm, thì mẹ Dung đã tìm được mấy quyển sách từ nơi nào.
Chị dâu, chị mau trở về, em còn có thể đi theo chị giúp chị xách đồ vật.
Mẹ Dung đặc biệt nhiệt tình, "Đây, mấy quyển này, khi chị dâu con còn nhỏ thì rất thích xem……"
Mặc dù cả người Tần Dư đều kháng cự, nhưng mà lúc này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó cầm lấy một quyển……Thống khổ bắt đầu rồi……
Mẹ Dung không quấy rầy cậu ấy, bước chân đi đường cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Nhưng mà, bọn họ yên lặng cũng không được lâu lắm.
Bởi vì bên ngoài dường như vang lên âm thanh chửi rủa, ngay cả cửa cũng bị đập rất mạnh.
"Mở cửa……"
"Chị dâu, mở cửa……Mẹ đến xem anh cả……"
Mẹ Dung vừa nghe thấy tiếng này, toàn thân đều không tốt.
Tất nhiên là Tần Dư đang ngồi trên ghế cũng nghe được, giọng điệu này cậu ấy rất quen thuộc nha……Lúc trước ở nhà, mỗi lần người ta đến cửa thì đều dùng giọng điệu như thế này.
Vì vậy không đọc sách nữa, trực tiếp chạy vào sân, đứng qua bên cạnh mẹ Dung.
"Thím……" Muốn đánh nhau sao? Cậu ấy có thể.
Mẹ Dung nhìn cậu ấy một cái, "Tiểu Dư, con về phòng trước đi, thím đi ra ngoài nhìn xem."
Giọng nói ở cửa quá to, nếu không đi ra mở cửa, chắc sẽ làm cho nhà bà càng tệ hơn nữa.
Tần Dư cũng rất hiểu chuyện, cậu ấy gật đầu, lập tức bước nhanh trở về phòng, nhưng mà, cậu ấy giữ khung cửa, nhìn ra bên ngoài, tính toán nếu không ổn thì cậu ấy sẽ đi lên hỗ trợ.