Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 161



Công an hỏi vậy làm cho Dung Văn Trạch càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng, chuyện này nhất định là do nha đầu kia làm ra.

Ông ta tức muốn c.h.ế.t rồi, ông ta còn chưa đi báo án, thế mà nha đầu kia lại dám làm kẻ ác cáo trạng trước!

Uổng công khi nãy ông ta còn ra mặt nói đỡ cho nó.

“Đồng chí công an, tôi, tôi báo án…..Vừa nãy tôi nói nhầm, nhà của tôi, cả vết thương trên mặt này, đều là do cháu gái Dung Yên đánh….”

Sắc mặt bà Dung lập tức tối sầm, con trai đang làm gì vậy?

Công an nhìn ông ta: ”Vậy tại sao khi nãy ông lại nói dối? Ông biết hậu quả của việc nói dối là gì không?”

Bà Dung nghe vậy lập tức cảm thấy hậu quả nhất định rất nghiêm trọng, trong lòng luống cuống, trên mặt lại cố bày ra vẻ kiên định nói: “Đồng chí, không phải đâu, là do con trai với con dâu tôi cãi nhau ném đồ thôi….”

“Không phải, là do cháu gái Dung Yên của tôi làm ra.”

Hai thanh âm đồng thời vang lên.

Sắc mặt Dung Văn Trạch khó coi đến cực điểm, ”Mẹ, mẹ không thể vì muốn bao che cho cháu gái mà hại c.h.ế.t cả gia đình con được….”

Âm cuối còn cố ý nâng cao lên, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, để bà Dung nhớ đến ba đứa cháu trai của mình.

Sắc mặt bà Dung có chút u ám, nhưng dưới ánh mắt của đứa con trai thứ, bà ta cuối cùng vẫn gật đầu.

Tạo nghiệt…..

Dung Văn Trạch cũng mặc kệ mẹ mình nghĩ gì, “Tôi còn đang muốn đi báo án….Không ngờ mọi người lại tìm đến đây trước.”

Công an nhìn ông ta một cái, sau đó nói với cả hai mẹ con: “Được rồi, chuyện này để sau khi đến đồn công an thì khai báo rõ ràng đi, bây giờ hai người đi theo tôi trước.”

Dung Văn Trạch nghe thấy vẫn phải đi đến đồn công an, trong lòng vô cùng hoảng loạn.

Nháy mắt không được tự nhiên.

“....Đồng chí, tôi cũng không bị làm sao….Cho nên tôi không muốn tố cáo nữa, có thể không cần đi hay không…..”

“Hai người bị dính đến hai vụ án khác nhau, cho dù ông không báo án thì ông vẫn phải theo chúng tôi về đồn.” Đồng chí công an nghiêm túc nói.

Vốn dĩ đối với chuyện công an đến cửa đã vô cùng sợ hãi, bây giờ nghe thấy người ta nói vậy thì hai mẹ con lập tức co thành con chim cút. Bà Dung càng có phản ứng dữ dội hơn, cả đời này bà ta chú ý nhất chính là mặt mũi, tự nhận mình chưa từng làm qua chuyện ác nào, sao có thể bị công an dẫn đi chứ?

Cho nên bà ta vô cùng bài xích.

Nếu để hàng xóm láng giềng biết được chuyện bà ta bị công an dẫn lên đồn, cho dù là không có chuyện gì thì người ta cũng sẽ thêu dệt đàm tiếu chuyện nhà bà ta đến hết năm.

Mặt già của bà ta sao còn dám ra đường được chứ?

Nhưng bảo bà ta la lối khóc lóc trước mặt công an….Bà ta lại không dám.

Lúc hai mẹ con u ám theo sau công an trở về đồn, vừa vặn gặp Dung Mạn Mạn từ bên ngoài trở về.

Trám răng không phải làm một lần là xong, còn phải làm thêm vài lần nữa.

Cho nên cô ta xong việc liền tự mình quay về sớm, nhưng cửa còn chưa bước vào đã thấy công an dẫn theo bà nội và ba cô ta đi ra.

Dung Mạn Mạn trợn tròn mắt.

Sợ hãi dâng lên làm cô ta theo bản năng quay đầu chạy trốn.

“Mạn Mạn…” Dung Văn Trạch gọi con gái lại.

Hai tiếng này khiến Dung Mạn Mạn thật sự rất muốn quay đầu chửi ba mình.

Nhưng cô ta phải giữ hình tượng, nên chỉ có thể thu lại biểu tình kinh hoàng, cố ra vẻ trấn định hỏi: ”Ba, bà nội…..Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Hai công an nhìn về phía cô ta, từ hai tiếng gọi đơn giản của Dung Văn Trạch họ đã đoán được thân phận của cô gái này.

“Cô là Dung Mạn Mạn sao?”

Dung Mạn Mạn thấy họ hỏi cô ta như vậy thì lập tức muốn khóc.

Không cần nghĩ cũng biết, công an tìm cô ta nhất định là chuyện tốt mà tiện nhân Dung Yên kia làm.

Đến suy nghĩ g.i.ế.c c.h.ế.t Dung Yên cho thỏa lòng cô ta cũng có rồi.

Tiện nhân đó sao có thể tàn nhẫn như vậy? Không chỉ đánh gãy răng cô ta, còn dám chạy đến cục công an báo án.

Hơn nữa, chuyện nhà bọn họ thì có liên quan gì đến cục công an chứ? Đây là việc mà một thanh niên trí thức có thể làm ra sao?