Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 201





Dung Yên đi vào, cô lấy quần áo của mình đi đến phòng tắm.

Tần Dã mang nước đã đun sôi vào.

"Vợ, nước sôi đã chuẩn bị xong, đổ vào trong cái thùng này sao?"

"Thùng gỗ này là anh mới làm à?" Dung Yên nhìn cái thùng gỗ rất lớn này, hơn nữa mặt ngoài còn rất bóng loáng.

Tần Dã gật đầu, "Đúng vậy, vừa đúng lúc khoảng thời gian ở nhà này rảnh, anh đã làm hai cái."

Một cái cho cô, còn một cái thì cho em gái anh.

Còn anh và Tần Dư……Bọn họ đều là nam nên không cần dùng đến.

"Cái này không tồi, đổ nước nóng vào đi!" Dung Yên sai bảo anh không một chút áp lực.

Tần Dã lập tức đổ thùng nước vào……Anh có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực ở sau lưng, điều này làm cho toàn bộ thân thể anh cứng đờ.

Hầu kết vô thức lăn lộn một chút, "......Anh đi lấy thêm nước nóng cho em."

"Được." Vốn dĩ Dung Yên tính sẽ vào trong không gian tắm rửa, nhưng mà nếu đã có nước nóng, vậy thì cô không phải tiến vào trong không gian nữa.

Dù sao mỗi ngày cũng chỉ có thể vào một lần, không cần lãng phí cơ hội này.

Lúc Tần Dã mang theo thùng nước không ra ngoài, bước chân gần như là bay……

Tần Dã biết cô vợ nhỏ nhà mình dùng nhiều nước cho nên đi gánh nước tận ba lần.

Chuyến cuối cùng, anh không đi lấy ngay.

Dung Yên thấy anh còn đứng ở đó thì không khỏi nhướn mày: “Sao, anh không đi nữa à?”

Tần Dã nhìn cô, đây là lần đầu tiên bọn họ được ở riêng với nhau kể từ lúc cô quay về.

Những lần trước bên cạnh cô lúc nào cũng có người làm anh không có cơ hội ở riêng cùng với cô.

Lý trí bảo anh mau rời đi, bây giờ anh ở chỗ này không thích hợp cho lắm, nhưng mà nhìn đến cô vợ nhỏ trắng mềm ngon miệng, lý trí không dùng được.

Anh chỉ là muốn lại gần ôm cô một cái.

An ủi nỗi nhớ nhung suốt bao lâu.

Lúc nhìn về phía Dung Yên, ánh mắt càng thêm ám trầm, người bất di bất dịch.

“Vợ ơi, anh nhớ em lắm, anh có thể ôm em một cái không?”

Dung Yên:.....

Ừm, người thành thật đều sẽ nói chuyện kiểu vậy sao?

Cô còn chưa có trả lời thì tay đã bị người nào đó nắm lấy, sau đó cả người đổ về phía sau, rơi vào trong lồng n.g.ự.c săn chắc.

Eo bị người ta siết chặt.

“Vợ ơi….” Thanh âm khàn khàn tràn đầy ủy khuất.

Dung Yên bị thanh âm này quyến rũ làm cho có hơi say.

Dựa vào trong lồng n.g.ự.c anh, Dung Yên mới nhận ra, chiều cao của hai người…..cách biệt lớn đến như vậy.

Khắp người đều bị hormone nam tính của anh xâm chiếm đến mức chân mềm thân run.

Cô ngẩng đầu lên, bởi vì khoảng cách quá gần khiến cho đôi môi vừa vặn chạm đến cằm anh.

Động tác này giống như chốt mở cho Tần Dã.

Tình cảm chôn chặt trong lòng hóa thành hồng thủy mãnh thú ào ạt xồ ra.

Anh không nhịn nữa, cúi đầu hôn lên đôi môi kia…

Vào một giây cuối cùng trước khi lý trí hoàn toàn bị phá vỡ, Tần Dã hít sâu một hơi, kiềm nén lại chính mình.

Ánh mắt có hơi tránh né.

“Vợ, em cứ tắm đi, anh ra ngoài trước đây”

Anh biết rõ nếu như bây giờ còn không rời đi thì bản thân sẽ không kìm nổi nữa.

Để lại mấy lời này xong liền không dám nhìn vào đôi môi sưng đỏ kia, chật vật chạy ra ngoài.

Dung Yên:....

Đốt lửa xong liền bỏ chạy, có phải hành vi của con người không hả?

Cô hít sâu một hơi, đè lại rung động xuống đáy lòng.

Sau đó đi khóa chặt cửa lại, tiến vào không gian.

Không còn cách nào, bây giờ cô cũng cần đi tắm để bình tĩnh lại.

Không ngờ hôn lại thích như vậy.

Cô còn tưởng người đàn ông này rất thành thật, nhưng thực ra anh không thành thật xíu nào….Chẳng qua, cô thích anh như vậy.

Lúc Tần Dã chạy ra ngoài, cũng may trong viện không có ai, vừa vặn để cho anh có thể bình tĩnh lại.

Nếu không, chỉ với bộ dáng mất khống chế vừa này….Quả thực rất xấu hổ.

Ngồi lại vài phút, để cho toàn bộ tâm tình xao động cùng phản ứng cơ thể lắng xuống, nhìn qua không khác gì bình thường, Tần Dã mới đi ra ngoài.

Mẹ Dung vừa vặn cũng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy anh liền cười bước tới: “Con rể, mẹ có việc muốn nói với con.”

Tần Dã vừa nghe thấy mẹ vợ gọi lập tức đi qua:”Mẹ, có chuyện gì vậy?”

“Là thế này, mẹ muốn làm cho ba Yên Yên một cái quải trượng bằng gỗ để chống đi. Ông ấy đang trong thời gian tĩnh dưỡng, tốn ít sức lực là tốt nhất.”

Tần Dã thấy là loại việc nhỏ này, lập tức bảo:”Mẹ, chút nữa để con đi làm cho.”

“Ừ, được.” Mẹ Dung rất vui vẻ, lại hỏi: “Tối nay mấy đứa muốn ăn gì, buổi chiều mẹ rảnh, hay là làm bánh bao nhé?”

— QUẢNG CÁO —