Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 207





Người vốn đã câm miệng lại, lúc này nghe thấy lời nói của ông Tần, bà ta đột nhiên trở nên tràn đầy sức lực.

Ngay lập tức nhảy ra ngoài.

“Nghe thấy chưa, không phải của người đó… mà là đồ của nhà họ Tần chúng tôi…”

Sắc mặt Tần Dã càng lạnh lùng hơn, “Nó thuộc về bà nội tôi, không phải của nhà họ Tần mấy người, bây giờ hai người có thể đi rồi, nếu còn không đi, tôi sẽ đánh gãy chân Tần Phú Quý.”

“Ôi, không thể sống được nữa, có người lòng dạ độc ác độc chiếm đồ của nhà họ Tần chúng tôi không chịu trả lại, thậm chí còn đánh gãy chân chú mình, tại sao thứ con cháu bất hiếu như vậy lại không bị sét đánh c.h.ế.t chứ?”

Bà Vương vỗ đùi kêu khóc.

Ông Tần không để ý tới vợ mình, nhìn Tần Dã chậm rãi nói: “Tần Dã, đưa hộp gỗ cho ông, nếu cháu muốn thứ bên trong, ông cam đoan... cho cháu một nửa.”

“Không thể nào, đồ đạc của bà nội tôi, chính là để lại cho bố tôi, hơn nữa, như tôi đã nói với ông, hộp gỗ kia đã bị bán rồi, cho dù ông có đứng ở đây nói đến lúc trời sáng cũng vô ích.” Tần Dã cảm thấy rất phiền.

Hai người này không rời đi, anh thật sự không có khả năng làm gì bọn họ.

Hơn nữa bố mẹ vợ ở đây, liệu có cảm thấy anh có loại người thân như vậy thì ấn tượng với anh sẽ không tốt không?

“Cái đó không thể nào bán rồi, căn bản sẽ không có người mua, hơn nữa, nếu như bán rồi, loại hành vi buôn bán này không được tính. Ông muốn cháu lấy lại cho ông, ông có thể không cần thứ ở bên trong, nhưng ông nhất định phải lấy cái hộp gỗ ở bên ngoài.”

Lão Tần quét sạch sự trầm lặng lúc trước, biểu hiện ra sự cường thế trước nay chưa từng có.

Đây là lần đầu tiên Tần Dã nhìn thấy ông ta như vậy, trong ấn tượng trước đây, ông ta luôn im lặng, luôn tỏ ra bộ dáng nhìn có vẻ yếu đuối và hèn nhát.

Tại sao nhất định muốn lấy một cái hộp gỗ nhỏ? Phải chăng chiếc hộp gỗ nhỏ này có điều gì đó bí ẩn?

“Hai người đúng là buồn cười, nhiều năm như vậy, nếu thứ này thật sự thuộc về mấy người thì sao có thể để đó đến bây giờ mới đòi lại chứ? Được rồi, tôi khuyên hai người mau về đi, nếu không, bây giờ tôi sẽ thay hai người tuyên truyền chuyện này.”

Ánh mắt của ông Tần lập tức dừng lại trên người mẹ Dung.

“Bà thông gia, đây là việc nhà của nhà họ Tần chúng tôi, bà là một người mẹ vợ, có phải quản hơi nhiều rồi không? Người ta nói người thành phố đều chú trọng bản thân, hai vợ chồng bà đừng duỗi tay quá dài thì tốt hơn đó.”

Mẹ Dung nghe thấy lời này vẫn còn chưa đáp trả.

Bà ấy đã nghe thấy giọng nói của chồng mình: “Con gái tôi gả cho Tần Dã, cho nên chuyện của Tần Dã cũng là chuyện của nhà họ Dung chúng tôi, vợ tôi nói không sai.”

Tần Dã vừa nghe thấy giọng bố vợ, lập tức bước đến đỡ ông ấy.

“Cha, thân thể của cha quan trọng hơn, chuyện này...”

Cha Dung liếc nhìn anh với ánh mắt nhàn nhạt.

Tần Dã nhìn thấy ánh mắt này, lập tức ngậm miệng lại, không nói thêm lời nào.

Đây là lần đầu tiên anh nhận ra rằng, cha vợ nhìn có vẻ nho nhã này khiến người khác có cảm giác rất áp lực.

Cha Dung quay đầu lại nhìn ông Tần.

“Ông nói vật đó là của nhà họ Tần, Tần Dã nói thứ đó là do bà nội thằng bé để lại cho cha thằng bé, hai người nhất quyết đòi lại, vậy được... Tần Dã, con đi gọi cảnh sát!“

“Năm đó cha con đổi đồ thành tiền để chữa bệnh cho mẹ con, đây là chuyện chính đáng, không có gì là không thể nói được.”

“Hơn nữa, cha tin rằng nếu như bà nội con đã nói là đồ của bà ấy, vậy thì thứ này sẽ có nguồn gốc, hãy để cảnh sát điều tra đi, không chừng, còn có thể để công an điều tra ra được người nhà của bà nội con.”

“Đến lúc đó thứ này là của ai không phải sẽ rõ ràng rồi sao?”

Khi cha Dung ở Bắc Kinh, ông đã nói chuyện với con gái về chuyện của gia đình con rể.

Xem ra gia đình này khá phức tạp... Nghe nói bà nội Tần Dã chạy trốn nạn đói đã đến đây.

Lúc nãy ông ấy ở trong phòng nghe thấy cuộc nói chuyện của mấy người ở bên ngoài, suy nghĩ một lát thì nghĩ đến những chuyện này.

Tần Dã nghe thấy lời của bố vợ, hai mắt đột nhiên sáng lên, nhất là khi nhìn thấy sắc mặt người đối diện vô cùng khó coi, trong lòng anh lập tức có chút tính toán.

Lập tức gật đầu đồng ý: “Vâng, vậy bây giờ con đi đây.”

Sắc mặt ông Tần đen thui, nghe nói Tần Dã muốn đến đồn cảnh sát, ông ta vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Không được đi.”

Khi nhìn thấy ánh mắt của cha mẹ Dung, ông ta nhận ra giọng điệu của mình có chút nôn nóng.

Vì vậy ông ta nói thêm một câu: “Chuyện đã lâu như vậy rồi, đến đồn công an làm gì chứ? Nếu như mấy người không muốn đưa thì thôi vậy.”

Dung Văn Minh không dễ dàng bỏ qua như vậy.

“...Đây không phải là chuyện mấy người muốn hay không... Tần Dã, con có muốn báo cảnh sát không? Nếu con muốn đi, vậy thì đi đi, cha vừa hay quen biết một số người, đến lúc đó, để người ta xem thử có thể giúp con điều tra hay không, miễn cho thỉnh thoảng lại có người nói con độc chiếm đồ đạc của người khác.”