Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 237



Cha con ông Tần vừa rời đi xong, bên này liền không có chuyện gì để nói.

Tần nhị gia nhìn về phía đại đội trưởng, ”Vậy việc này phiền ông chú ý hộ nhé, chút nữa ăn cơm chiều xong…..Tầm khoảng 6 giờ thì tập hợp ở nhà Tần Dã, phải rồi, nhớ mang công cụ.”

Lúc này cả người anh nhìn qua ôn hòa có lễ, bộ dáng giống không giống như kẻ sắp đi đào mộ nhà người ta lên vậy.

Đại đội trưởng Tần thoáng rùng mình, có cảm giác được sủng ái mà kinh sợ.

“Được.”

Tần nhị gia gật đầu với ông ta xong thì gọi Tần Dã quay về.

La Thành cũng nhanh nhẹn theo sau.

Ba người sóng vai đi cạnh nhau, còn bất giác tỏa ra khí thế nhân trung long phượng.

Dù sao cả ba đều có tướng mạo khá tốt, nhất là Tần Dã…..Nguyên bản trước kia luôn bị người trong thôn coi thường, bây giờ mặc một thân quần áo vải thô lại không hề kém hơn hai người áo quần là lượt đi bên cạnh chút nào.

Chuyện này làm cho thôn dân vây xem lần đầu tiên chân chính nhìn lại anh….Hóa ra Tần Dã lớn lên lại đẹp trai như vậy.

Ba người đối mặt với những ánh mắt tò mò soi mói cũng không lộ ra biểu cảm không tự nhiên nào, cứ vậy bước thẳng ra ngoài.

Dọc đường đi, có hai người im lặng.

Tần nhị gia nhìn sang người bên trái, rồi lại nhìn sang người bên phải.

Khóe miệng anh không nhịn được giật giật.

Mẹ ơi! Ban đầu chỉ có một người câm, bây giờ trong nhà lại thêm một người rồi.

Thằng nhóc em họ này của anh thế mà cũng là một cái nũ hút!

Tần Chân không nhịn được phàn nàn, ”Em họ này, bộ dáng cạy miệng cũng không nói được nửa câu của cậu không dỗ ngọt được em dâu đâu, con gái thích nhất là được đàn ông dỗ ngọt, cho nên cậu không thể trưng ra cái bản mặt than đó với vợ em giống như với tôi được!”

Anh vốn tưởng rằng Tần Dã sẽ như cũ không thèm phản ứng lại.

Ai ngờ đâu Tần Dã vừa đột ngột vừa tuyệt tình trả lại một câu:”Anh cũng xứng so với vợ của tôi à?”

Tần nhị gia:....?

Anh vừa nghe thấy cái gì ấy nhỉ?

Khoan đã, sao anh lại không xứng rồi?

Tần Dã không thèm để ý đến người ta.

Sải chân nhanh hơn rời đi trước.

Tần nhị gia nhìn bóng dáng đang dần xa, sau đó quay đầu sang bên cạnh nhìn một tên mặt than khác,”La Thành, em xem cậu ta nói chuyện kìa, sao anh lại không xứng so với vợ cậu ta rồi?”

Tốt xấu gì anh cũng là thanh niên đầy hứa hẹn nhé, hơn nữa luận bối phận, anh còn là anh họ Tần Dã đấy.

La Thành vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, nghe thấy ai kia bất mãn, mí mắt cũng không buồn nhấc lên, không chút lưu tình bổ thêm một đao:”Anh thật sự không xứng.”

Sau đó cũng sải bước rời đi.

Tần nhị gia:....

Một người lại một người, hai thằng nhóc đó có phải không để anh vào mắt rồi không?

Tốt xấu gì anh vẫn là “Anh” đấy?!!

Ai, coi như là anh đại nhân độ lượng, không thèm cùng bọn họ so đo vậy.

Bên này Tần Dã đã về đến nhà.

Anh nhìn thấy cô vợ nhỏ nhà mình đang ở bên giếng múc nước rửa đồ, lập tức đau lòng không thôi.

Vội vàng đi qua, mới phát hiện là cô đang rửa chén: ”Vợ ơi, để anh làm cho.”

Dung Yên ngẩng đầu nhìn anh: ”Được thôi.”

Tần Dã không nhiều lời, lập tức ngồi xuống kéo chậu rửa lại: ”Về sau em đừng đụng vào nước lạnh nữa, cứ để anh làm là được rồi, anh không có nhà thì để Tần Dư làm, nó không sợ lạnh.”

Nhìn bàn tay cô ngâm trong nước lạnh đỏ bừng lên….Tần Dã chỉ muốn nắm lấy nó ngay lập tức, truyền lại tất cả ấm áp của mình.

Mà Tần Dư từ bên ngoài về, vừa bước vào sân đúng lúc nghe thấy mấy lời đó của anh trai cậu.

Nửa câu đầu, không có vấn đề gì.

Nhưng mà nửa câu sau, ờ…..Cái gì gọi là cậu không sợ lạnh?

Giương mắt đối diện với ánh mắt của chị dâu, cậu chưa kịp nghĩ ngợi, lời đã bật ra khỏi miệng.

“Chị, về sau chuyện rửa chén rửa rau chị đừng làm, tay chị kiều quý, cứ để em làm là được. Em không sợ lạnh”.

Dung Yên:....

Hai anh em nhà này hình như đều thích giành việc về phần mình nhỉ.

Nhưng mà những lời này thực sự khiến cô cảm thấy ấm lòng.

“Được thôi, vậy sau này để cho hai người làm nhé.”

La Thành vừa vào cửa nhìn thấy ba người có hơi ngạc nhiên.

Nhưng mà bầu không khí có vẻ rất hài hòa.

Thật tốt!

Lúc này Dung Yên mới nhớ đến chính sự,”Các anh đi nói chuyện sao rồi?”

Tần Dã thấy cô hỏi vậy lập tức đáp:”Chút nữa ăn cơm chiều xong thì sẽ lên núi.”

Dung Yên: ”Nếu tối nay có việc thì ăn cơm sớm trước cũng được, dù sao cơm chiều nấu xong rồi. Chỉ việc bưng lên nhà là có thể ăn.”

Bởi vì không đủ chén, nên bây giờ cô mới đi rửa thêm.

Tần Dã bê thau đựng vào nhà, đặt chén sạch lên bàn xong thì lại qua phòng bếp.

“Mẹ, để con phụ mẹ dọn cơm lên.”

Mẹ Dung thấy là anh liền nói: ”Được thôi, con bưng canh lên nhé, mấy cái kia để mẹ với Tiểu Dư bê.”

Hai anh em được bà phân việc vô cùng rõ ràng.

Đi đi lại lại mấy lượt, đồ ăn đã được bưng hết lên trên.

Người một nhà cùng nhau ngồi xuống mâm cơm, bao gồm cả mẹ Dung.

Thực ra bà không tính ngồi chung, nhưng có nói thế nào Tần Dã cũng không đồng ý, bắt bà phải ngồi, xô đẩy qua lại thì có chút khó coi, nên mẹ Dung đành nghe theo.