Dung Yên:”Chúng tôi qua xem một chút rồi xíu sẽ về.”
Tần nhị gia cảm thấy vị em dâu này quả nhiên là người có tình có nghĩa, đêm tối này còn chạy qua đây nhất định là muốn tế bái cha mẹ Tần Dã.
Qúa có tâm rồi.
“Vậy hai người xem đi rồi mau về sớm, dù sao có lòng là được rồi.”
Dung Yên gật đầu, tầm mắt cô quét một vòng, cuối cùng cũng phát hiện ra Tần Dã.
Mà vừa vặn Tần Dã ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy cô.
Lập tức buông đồ trong tay ra, sau đó nhanh chóng bước sang bên này, nháy mắt đã đứng trước mặt Dung Yên.
“Vợ, sao em lại chạy qua đây? Có phải Tần Dư bắt em qua không?”
Lúc hỏi câu này, đôi mắt sắc bén của anh còn đảo một cái sang Tần Dư đến bên cạnh.
Tần Dư bị dọa đến rụt cổ lại.
Ánh mắt anh cả quá đáng sợ, vào buổi tối như thế này càng đáng sợ.
Tần nhị gia thấy Tần Dã dọa em trai thành cái dạng này, vội vàng lên tiếng hòa giải.
“Em trai cậu cũng là do có hiếu tâm, đừng có trách nó.”
Tần Dã không thèm để ý tới anh:”Vậy em ra nhìn một cái xong mau quay về nhà đi.”
Tần Dư vội vàng gật gật đầu:”Vâng.”
Tầm mắt Tần Dã một lần nữa dời lên người vợ mình:”Vợ ơi, em phải về nhà sớm đấy nhé, đừng có chiều Tần Dư.”
Dung Yên vốn cũng chỉ tính qua xem một cái,”Được.”
Tần Dư muốn qua nhìn nhưng không dám, theo bản năng hướng ánh mắt sang chị dâu cậu.
Tần Dã chú ý tới ánh mắt của em trai, lạnh giọng.
“Em nhìn chị dâu em làm gì? Không phải muốn qua nhìn sao? Tự mình đi qua đi, cái đống lửa kia là bà nội, còn cái đống kia là cha mẹ, t.h.i t.h.ể vẫn còn, chưa có thiêu, vừa vặn cho em nhìn xương cốt họ lần cuối đấy.”
Tần Dư:....?
Dung Yên:....Anh là ma quỷ sao?
Tần nhị gia:....Cậu thực sự là anh trai ruột à?
Có anh trai nhà nào như vậy sao?
Anh không giống vậy.
Duỗi tay đập một cái lên bả vai Tần Dư.
“Em trai à, để anh đưa em đi, cho em nhìn họ gần chút.”
Sắc mặt Tần Dư cứng đờ:....
Dung Yên:....
Hai người đàn ông này là ma quỷ ở đâu tới?
“Đi thôi, chúng ta qua đó cách xa xa ra nhìn một cái.” Cô nói.
Tần Dư thấy cô bảo vậy như là nghe thấy tiếng trời vậy, vội vàng gật đầu.
Hai người cùng nhau đi lên phía trước, đứng cách ở một khoảng vừa đủ.
“Vái một cái với bà nội và cha mẹ em đi.”
Dung Yên nói giống như ánh đèn chỉ đường, làm Tần Dư nghe theo làm theo.
Tần Dư lần lượt vái ba cái.
Dung Yên cũng đơn giản vái theo.
“Được rồi, chúng ta mau về thôi.”
Tần Dư gật đầu:”Vâng.”
Dung Yên quay sang nói với Tần Dã:”Tần Dã, vậy bọn em về trước nhé.”
“Đường núi buổi tối khó đi, em về cẩn thận.”
Anh chỉ nói “em”, chứ không phải là “các em.”
Hiển nhiên là không quan tâm chút nào đến đứa em trai ruột của mình.
“Ừm, các anh cũng cẩn thận.” Dung Yên nói xong liền ra hiệu Tần Dư đi theo cô xuống núi.
Tần Dư nhanh chóng đuổi theo.
Tần nhị gia nhìn hai chị em rời đi, hơi cảm thán một câu: ”Tần Dã, vợ cậu cưới về tốt thật đấy.”
Tần Dã liếc xéo anh một cái, thầm nghĩ, đây là anh dùng cả vận khí nửa đời trước để đối lấy cô vợ nhỏ về nhà, đó là chuyện mấy người không hâm mộ nổi.
20 năm cuộc đời phía trước, ngày tháng của anh chỉ toàn là vận rủi.
Mà bây giờ vận rủi tiêu tán, bởi vì anh đã có cô vợ tốt nhất trên đời này.
Lực chú ý của Tần nhị gia lại đặt lên cái giàn hỏa thiêu.
“Chút nữa có thể đốt rồi, cái này La Thành biết làm, cậu cứ nghe lời cậu ta, cậu ta sẽ chuẩn bị tro cốt hoàn chỉnh cho cậu. Chờ làm xong thì tôi bảo La Thành xuống núi kiếm cho cậu hai cái hũ tốt để đựng tro vào.”
Chủ yếu chuyện này làm có hơi gấp, nếu không anh muốn làm ba cái quan tài đựng hơn.
“Tôi có mang theo hũ đựng, để tôi tự mình làm.”
Mấy lời này của Tần Dã làm cho Tần nhị gia trợn tròn mắt:”Cậu còn làm cả hủ đựng tro cốt luôn à?”
Tần Dã không để ý tới anh kinh ngạc, sải bước đi qua bên kia.
Bên này mấy thôn dân cũng không muốn đứng gần giàn thiêu quá, đúng là tạo nghiệt mà! Người ta đã c.h.ế.t bao nhiêu năm rồi, chỉ còn lại mỗi bộ xương khô mà còn bị bọn họ nửa đêm đào lên nữa.
Tần Dã nói với đám người: ”Mọi người có thể xuống núi rồi.”
Có người nghe thấy thế, liền vui vẻ: ”Tần Dã, vậy bên này…..”
“Để tôi làm nốt là được, mọi người về nhà đi.” Để bọn họ đào mồ là được rồi, còn hỏa thiêu…..Anh cũng không muốn có người ngoài chứng kiến.
Mấy thôn dân vừa nghe đương nhiên không có gì bất mãn, vội vàng cùng nhau rời đi.
Tần nhị gia ngược lại cũng không để ý, dù sao chuyện cần bọn họ làm đều đã làm xong cả rồi.
Chờ đám người đi hết, trên núi cũng chỉ còn lại ba người.