Nếu đứa nhỏ này từ nhỏ đã được lớn lên ở Tần gia bọn họ thì nhất định đã có thể gia nhập quân ngũ rồi.
“Được, mấy đứa mau đi tắm rửa đi, tắm xong lại nói chuyện.”
“Em ba, anh dẫn em đi nhà tắm tắm.” Tần Chân nói như vậy, Tần Dã cũng không từ chối, dù sao anh ngồi xe lửa suốt ba ngày liền, trên người cũng rất hôi.
Anh mở hành lý của mình ra, từ bên trong cầm lấy một bộ quần áo sạch để thay, còn có khăn tắm với xà phòng thơm linh tinh….Mấy đồ dùng cá nhân này đều là vợ chuẩn bị cho anh.
Tần Chân nhìn đống đồ vật của anh, không hiểu sao cảm thấy hơi ê răng.
“Đi thôi.”
Tần Hằng với La Thành cũng đi cùng bọn họ.
Còn Giang Diễm bởi vì có việc nên đã sớm rời đi rồi.
Tần Võ Xung nhìn mấy chàng trai rời đi, không nhịn được cảm khái: “Đứa nhỏ này không hổ là huyết mạch Tần gia chúng ta, vừa thấy đã biết là người kiên nghị rồi.”
Tần Hướng Nam cũng đồng tình với lời cha mình: “Đúng vậy, con thấy Tần Dã rất được, so với thằng nhóc nhà mình thì đáng tin hơn nhiều, còn ổn trọng thành thục hơn nữa.”
Tần Chân ở bên kia không hiểu sao hắt xì một cái.
Ông Tần đối với cháu trai ruột vừa mới nhận về quả thực là vừa lòng một vạn điểm.
“Tối nay tất cả đều ở lại ăn cơm đi, còn ngày mai….” Thanh âm của ông hơi hạ xuống, “Anh muốn đưa bà nội Tần Dã với cha mẹ nó đến mộ viên an táng.”
Lúc biết ba người bọn họ không còn thì ông đã sớm chuẩn bị tốt mồ chôn rồi.
Mồ của Giang Họa vẫn luôn ở đó, đã được lập từ lâu, chung một huyệt với ông.
Còn về phần của con trai với con dâu ông chưa từng gặp mặt…..Ban đầu ông không biết, nhưng từ sau khi Tần Chân nói qua, ông đã đi thuê người xây một cái mộ thật to rồi.
Như vậy chờ sau khi ông chết, cả nhà bọn họ liền có thể đoàn tụ,
Tần Hướng Bắc với Tần Hướng Nam vội vàng nói theo ông: “Bác cả, bác yên tâm, việc ngày mai nhất định chúng cháu sẽ làm tốt.”
Dời mồ an táng là chuyện lớn, hai người không dám qua loa.
Cho dù bọn họ có bận rộn đi chăng nữa thì cũng sẽ dời hết công việc lại để làm chuyện này.
Ông Tần gật đầu, đối với năng lực làm việc của hai đứa cháu trai ông chưa từng có dị nghị gì.
Dù sao chỉ là giản táng, cũng không cần quá phô trương.
Hơn nữa ông cũng tin vợ nhà mình cũng muốn an tĩnh.
Chờ mấy người Tần Dã tắm rửa xong quay lại phòng khách Tần gia, mấy vị trưởng bối đã cùng nhau bàn tính hết mọi chuyện rồi.
Hơn nữa, cảm xúc của lão gia tử cũng hoàn toàn bình ổn lại.
Ông Tần vừa thấy cháu trai cả đã quay lại, lập tức tiến lên, “Tần Dã, phòng của cháu ở lầu hai, để ông nội dẫn con đi….”
Tần Chân lập tức chen vào: “Ông cả, chuyện này để cháu làm cho, cần gì phải phiền ông chứ, để cháu đưa Tần Dã lên xem phòng rồi lại xuống là được.”
Ông Tần:.....
Tần Hướng Nam:”....” Thằng con ngốc nhà ông bị hỏng EQ rồi à? Chẳng lẽ nó không nhận ra là lão gia tử muốn ở chung với Tần Dã nhiều thêm một lúc sao?
Hai người đi lên lầu, Tần Chân chỉ vào một căn phòng trước mặt: “Em ba, chính là phòng này, về sau em sẽ ở đây, nhưng nếu em không thích thì nhà mình còn phòng khác, đây, ngoại trừ hai căn phòng cuối cùng ở bên kia ra, em muốn chọn căn nào cũng được, dù sao về sau đây chính là nhà em.”
Tần Dã không nói chuyện, anh trực tiếp đi vào.
Hai mắt đảo quanh một lượt, phát hiện phòng này thật sự rất lớn, ở giữa còn đặt một chiếc giường to.
Còn đồ đạc khác….Ngoại trừ một cái tủ quần áo thì còn có bàn trang điểm đều là đồ mới, hiển nhiên là mới mua cách đây không lâu.
“Vậy em nhìn trước nhé, anh đi xuống lầu, em xem xong tự mình xuống là được. Cũng sắp đến giờ cơm rồi.”
Ở trên xe lửa ăn uống không tốt lắm, Tần Chân cảm giác mình sắp đói hỏng rồi.
Tần Dã hơi gật đầu coi như đáp lại.
Tần Chân thấy vậy trực tiếp đi xuống dưới.
Phòng bếp đang bận rộn nấu bữa tối, không chỉ có thím Lý, mà còn cả mấy nữ quyến của Tần gia.
Chuyện ông Tần tìm được cháu trai ruột trở về nhanh chóng truyền khắp đại viện Kinh thị.
Rất nhiều nhà có quan hệ tốt với Tần gia đều kéo người chạy sang thăm hỏi.
Cho nên lúc Tần Dã từ trên lầu đi xuống, trong phòng khách đã chật kín người.
Ông Tần vốn muốn nói khéo đuổi mấy người này về trước, ông sợ cháu trai không được thoải mái.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy biểu tình đạm nhiên không chút d.a.o động kia của anh, ông bèn không đuổi người tiếp nữa.
Cũng may đám người đó coi như khá thức thời, biết ông cháu bọn họ vừa mới đoàn tụ, cần không gian tâm sự, cho nên qua nhìn một cái xong không chờ ông Tần đuổi khách đã tự động rời đi.
“Tần Dã, cháu mau tới đây, ông giới thiệu người trong nhà cho cháu” Hiện tại ông Tần chỉ hận không thể dâng hết tất cả những thứ tốt nhất của mình cho cháu trai.