Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 339



Cô vừa nói như vậy, mẹ Dung đang quét sân ở gần đó lập tức đảo mắt sang.

“Hử, lão Dung, ai gửi thư cho ông vậy? Ông mà cũng có bạn gửi thư hả? Còn gửi đến tận đây luôn?”

“Sao bà lại dùng cái từ “mà cũng có” hả? Làm như tôi không có bạn bè ấy.” Dung Văn Minh trả lời một câu, sau đó lại cười bảo: “Nhưng mà hai bức thư này đúng thật không phải của tôi, là báo xã với nhà xuất bản gửi thư cho Yên Yên. Phải rồi, có cả tiền nhuận bút nữa này.”

Mẹ Dung vừa nghe thế thì trên mặt lập tức tràn đầy khiếp sợ: “Ông nói là báo xã gửi tiền cho con gái chúng ta sao? Được bao nhiêu tiền?”

Dung Văn Minh lập tức đưa đồ qua: “Tự bà xem đi, đảm bảo bị dọa sốc luôn.”

Mẹ Dung lập tức đưa hai bức thư cho con gái nhà mình.

Sau đó mới lật tờ đơn gửi tiền ra xem, lúc nhìn thấy con số ghi bên trên, mặt mày tràn đầy sự vui sướng: “Nhiều như vậy? Tận 50 đồng tiền luôn này!”

Dung Văn Minh nhìn bộ dáng vui sướng của bạn già, cười nói: “Bà xem tờ còn lại đi.”

Mẹ Dung thấy ông bảo vậy, lập tức bỏ một tờ khác ra xem.

Lúc bà nhìn thấy con số ghi bên trên, đôi mắt trừng to, tỏ vẻ không thể tin rồi: “Trời, nhiều như vậy? Có phải họ ghi nhầm hay không?”

Con gái bà đã viết cái gì vậy? Mà có thể nhận nhiều tiền như thế?

Dung Văn Minh không thích lời nói này cho lắm: “Sao mà nhầm được chứ? Bà thấy có ai lại đi trả nhầm nhiều tiền như thế không? Bọn họ đưa nhiều như vậy, chứng tỏ là do con gái tôi viết bài giỏi.”

Mẹ Dung kích động không kìm nén được: “Nhưng mà thật sự quá nhiều…..”

Dung Văn Minh:....

Thực ra khi nãy ông cũng có kích động một chút.

“Yên Yên, trong thư viết gì vậy?” Mẹ Dung tràn ngập hưng phấn nhìn sang con gái.

Mấy phút như vậy, Dung Yên đã đọc thư xong rồi.

“Mẹ, 50 đồng là tiền cọc ban đầu thôi, bên họ tự đề ra trước, về sau có thể còn được nhiều hơn. Thư của báo xã là để thúc giục bản thảo, còn bên nhà xuất bản nhìn trúng truyện tranh con vẽ, bọn họ khen nét tranh đẹp, nội dung cũng tốt, cho nên không ngại trả nhiều tiền….Nếu số sau doanh số tăng lên thì bọn họ sẽ cho nhiều thêm.”

Thế mới nói, truyện tranh thực sự rất dễ kiếm tiền.

Bên kia một lần in ấn là 10.000 bản cho 1 tập, mà cô còn gửi cho bọn họ 3 tập, tức là chỉ mới đầu đã in ra 30.000 bản.

Tiền nhuận bút được trả 8%, một quyển truyện bán 8 hào, tính ra là lần này cô được nhận 1920 đồng tiền.

Chủ yếu là vì 1 tập truyện cô vẽ rất dày, chất lượng cũng tốt, cho nên bọn họ mới đồng ý trả giá cao như vậy.

Mẹ Dung nghe thấy con gái nói thế thì hít sâu một hơi: “Còn có thể nhiều hơn nữa sao? Trời ơi, con tùy tiện vẽ một chút mà có thể đắt như vậy?”

Dung Yên giải thích: “Đó là vì con vẽ hay, nhưng giá bán lại bằng với những sách khác, người ta mua nhiều, con cũng sẽ nhận được tiền nhuận bút nhiều hơn”

Mẹ Dung kích động: “Ôi, mẹ kích động muốn c.h.ế.t rồi này….Trách không được ai cũng muốn đi làm nghề văn hóa.” Một lần kiếm tiền, có thể kiếm được số tiền người ta phải làm lụng cả mấy năm.

Công nhân ở nhà máy đi làm cả một năm cũng không kiếm được đến 400 đồng tiền.

Với cái tốc độ như thế này, có phải không bao lâu nữa bọn họ sẽ trả được hết nợ mua nhà rồi phải không?

Dung Yên nhìn mẹ mình như vậy thì bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ đừng kích động nữa, phải chú ý thân thể, về sau con còn có thể kiếm được rất nhiều tiền, mẹ phải học cách bình tĩnh đi.”

Mẹ Dung trợn trắng mắt với con gái một cái.

Còn bình tĩnh? Ai nhìn thấy nhiều tiền như thế mà có thể bình tĩnh được chứ?

Trừ phi kẻ đó có núi vàng núi bạc ở trong nhà.

“Được rồi, con mau đi cất đồ đi, mẹ thấy ngày mai chúng ta đi lấy tiền ra rồi giữ trong người mới tốt.”

Dung Yên cũng nghĩ như vậy, cô gật đầu: “Để mai con đi lấy.”

Sau đó cầm lấy hai đơn gửi tiền.

Nhìn con số bên trên, trong lòng cô vẫn có sự hân hoan nho nhỏ.

Chưa từng nghĩ tới có một ngày, người từng có giá trị hàng tỷ như cô lại có thể vì 2.000 đồng tiền mà vui vẻ không nhịn được.

Dung Văn Minh cười bảo: “Đây là chuyện vui lớn của nhà chúng ta, tối nay phải nấu cái gì ngon ăn chúc mừng mới được.”

Đối với đề nghị này đương nhiên mẹ Dung vô cùng tán thành, bà gật đầu: “Được, buổi tối…..Giết gà hầm canh uống đi. Bồi bổ đầu óc cho Yên Yên.”

Bà cực kỳ đắc ý nghĩ…..Có con gái nhà ai mà lợi hại được như thế chứ? Tùy tiện viết một chút liền có thể kiếm rất nhiều tiền.

Dung Yên nghe thấy bốn chữ “bồi bổ đầu óc” của mẹ mình, khóe miệng không nhịn được co giật.

Cô mà cũng cần bồi bổ đầu óc à?

Được rồi, được rồi. Mẹ cô vui là được.

Buổi chiều ba anh em Tần gia về nhà lập tức cảm nhận được bầu không khí khác với mọi ngày.