Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 388



Tần Dã nhìn cậu ấy, “Nếu em vì Tần Mai hoặc là đơn thuần không muốn xa bọn anh, vậy em đến trường thể dục đi. Trừ khi em có lý do khác.”

Tần Dư:……

Em chỉ có hai lý do này, hiện giờ anh đã đưa ra hết rồi thì em còn có thể nói gì nữa?

Cái này không phải muốn ép em rời khỏi sao?

Cậu ấy nghẹn tới đỏ cả mặt.

Dung Yên nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ấy, đang muốn nói câu đừng làm khó em ấy, nếu thật sự không muốn đi, vậy thì không đi.

Ngay lúc này, cô nghe thấy Tần Dư mở miệng, “Trưởng thành em muốn tham gia quân đội.”

Đây đúng là suy nghĩ chân thật từ đáy lòng của Tần Dư.

Trước đây cậu ấy từng nghĩ sau này lớn lên sẽ kiếm thật nhiều tiền, nhưng mà, ý nghĩ từ tận đáy lòng …… Nếu có cơ hội gia nhập quân đội thì thật sự rất tuyệt vời.

Bởi vì như vậy thì người khác sẽ không dám bắt nạt nhà bọn họ.

Sau khi Tần Dư nói xong, cậu ấy cúi thấp đầu, không dám nhìn sắc mặt anh cả.

Lời này của cậu ấy cũng khiến Dung Yên kinh ngạc, buổi tối cô nói chuyện với cậu ấy lâu như vậy, vậy mà thằng nhóc này lại không tiết lộ ra!

Tuy nhiên, tham gia quân đội…… Thật sự rất tốt.

Không khí nhất thời có chút yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, Tần Dã mới mở miệng: “Tự em đã có quyết định, vậy thì tùy em.”

Tần Dư nghe thấy lời này, cậu ấy đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy sự ngạc nhiên vui mừng, “Anh cả, anh đồng ý sao?”

Tần Dã nhìn cậu ấy, “Anh có gì mà không đồng ý? Anh chỉ là anh cả em, lại không phải ba em, con đường tương lai như thế nào thì phải dựa vào bản thân em quyết định”

Lúc Dung Yên nghe thấy câu không phải ba em, cô nhịn không được co giật khóe miệng.

Anh đúng là không còn gì để nói.

Khi Tần Dư nghe thấy lời anh cả, nụ cười của cậu ấy cứng đờ trên mặt.

Sau một lúc, cậu ấy mới nặn ra được một câu, “…… Không phải thường nói anh cả như cha sao?”

“Anh cả như cha, cái đó là như, em có thể đọc nhiều sách để hiểu.” Ánh mắt Tần Dã sắc bén, “Cho nên em muốn trông cậy vào anh cho đến già à?”

Vậy thì không phải.

“Em lớn lên sẽ tài giỏi hơn anh.”

Vẻ mặt Tần Dã không d.a.o động, “Vậy thì không có khả năng, có một điều em không thể làm được, đó là em không thể cưới được một người vợ xuất sắc như vợ anh.”

Tần Dư:…… Cậu ấy muốn khóc.

Dung Yên tự nhiên bị Tần Dã nói như vậy, cô thật sự có chút ngại ngùng.

Cô liếc mắt nhìn anh oán trách, “Anh nói chuyện đó làm gì? Tuy đây là sự thật, nhưng chúng ta cũng không nên nói trước mặt thằng bé, hiện giờ em ấy vẫn là một đứa trẻ.”

Được rồi, cậu ấy không nên ở đây.

Cậu ấy nhanh chóng lấy sách bài tập của mình ra “Em ngủ đây.”

Nếu còn không đi thì cả người cậu ấy sẽ nổi da gà mất.

Quả nhiên người xưa hay nói, nồi nào úp vung nấy.

Anh cả và chị dâu của cậu ấy chính là loại nồi vung xứng đôi nhất.

Sau khi Dung Yên nhìn thấy Tần Dư đi rồi, cô cười nói với Tần Dã: “Không ngờ cậu nhóc này còn rất có lý tưởng.”

Tần Dã gật đầu, “Ừm, cũng được!”

Dung Yên nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, “Được rồi, thời gian cũng trễ rồi, anh đi tắm rửa rồi ngủ sớm đi.”

“Được.” Tần Dã cũng biết trên người anh có mùi, “Bây giờ anh đi ngay.”

“Em lấy quần áo cho anh.” Dung Yên đi ra ngoài.

Tần Dã nhìn theo bóng dáng cô, trong mắt anh tràn ngập dịu dàng.

Đây là sự khác biệt giữa cưới vợ và không cưới vợ, nếu là trước đây thì sẽ không có người quan tâm anh như vậy, còn lấy quần áo cho anh nữa.

Tuy nhiên, dường như anh quên mất rằng trong những vụn vặt của cuộc sống…… thì bản thân anh cũng làm rất nhiều.

***

Ngày hôm sau, Tần Dã thức dậy, anh nhìn thấy vợ anh cũng đã dậy, vì thế anh liền tiến tới hôn vào mặt cô một cái, “Vợ, em ngủ thêm chút nữa đi, còn trường học thì em không cần đi, anh đi là được, để anh nói chuyện với họ.”

Dung Yên nhìn anh, “Được”

Dù sao cũng không phải chuyện lớn, một mình Tần Dã giải thích cũng được, đúng lúc cô cũng lười đi làm.

Mặc dù Tần Dã có chút luyến tiếc rời khỏi vợ, nhưng anh vẫn nhanh chóng rời giường, không dám dừng lại chút nào, bởi vì anh sợ bản thân không muốn thức dậy.

Mặc xong quần áo, anh liền đi ra ngoài.

Buổi sáng, vợ Thiết Trụ dậy rất sớm, cô ấy ở đây có chút ngại, vì thế sáng sớm đã dậy quét sân.

Sau khi nhìn thấy Tần Dã đi ra, cô ấy vội chào hỏi: “Chào buổi sáng, Tần Dã.”

Tần Dã hơi gật đầu, sau đó anh bước vào bếp.

Vợ Thiết Trụ hơi sợ Tần Dã, cô ấy phát hiện hình như người này chỉ khi ở trước mặt vợ mình mới lộ ra vẻ dịu dàng, những lúc khác đều đanh mặt, nhìn rất khó gần, cũng rất khó ở chung.

Bữa sáng làm khá đơn giản, Tần Dã nấu cháo và hâm nóng bánh bao.