Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 397



Dung Văn Minh lập tức hỏi: “Đã trả tiền vé cho cậu ấy chưa?” Vé xe giường mềm cũng không rẻ, mà ở đây có tận 6 cái vé xe.

Tần Dã gật đầu: “Đã trả rồi.”

“Vậy thì tốt.” Dung Văn Minh cũng không muốn đi chiếm tiện nghi của người khác, rốt cuộc tiền của người ta cũng không phải đi nhặt ngoài đường.

Tiền lương của đồng chí công an cũng chỉ có từng đó, tiêu tốn nhiều như vậy thì ông thật sự không đành lòng.

Mẹ Dung cũng nhìn vé xe lửa, bà nói: “Ngày mai 8 giờ là xe sẽ bắt đầu khởi hành, vậy tối nay cả nhà ngủ sớm một chút, mai còn dậy sớm để đi.”

“Cũng được.” Cả nhà bọn họ bây giờ đã lên phòng ở trấn trên ở, một chút hành lý thì để ở đây, còn lại thì được Tần Dã mang đến bưu điện gửi vận chuyển.

Còn xe đạp…..Để ở nơi này thì không được, bọn họ lại không tính bán xe đi, cho nên Dung Yên liền lén lút âm thầm thu xe vào trong không gian.

Không chỉ có mỗi cái này, mà cô còn tính ngày mai sẽ ra khỏi phòng cuối cùng, sau đó đem mấy đồ vật để bên ngoài cũng thu vào không gian nốt.

Mỗi người lần lượt quay về phòng của mình.

Ngày hôm sau, lúc Dung Yên rời giường thì phát hiện cô là người dậy muộn nhất ở trong nhà.

“Bây giờ mới 6 giờ, mọi người dậy sớm như vậy làm gì? 8 giờ xe lửa chạy, 7 rưỡi chúng ta xuất phát là được.”

Mẹ Dung nghe con gái nhà mình nói thế thì không khỏi trợn mắt trắng.

“Chúng ta đi rồi, không cần dọn dẹp lại nơi này một chút sao? Con mau đi rửa mặt đi, cơm sáng đang chờ đấy, ăn xong thì để mẹ dọn lại cái nhà bếp lần cuối.”

Dung Yên nhún vai, được rồi, mẹ có lý.

Cô đi rửa mặt đánh răng, sau đó thì ăn cơm sáng.

Mẹ Dung thấy cả nhà đã dùng bữa xong thì nói: “Còn một ít thời gian thì mỗi người tự kiểm tra lại hành lý đi, xem có bị rơi cái gì không.”

Mọi người đồng loạt lên tiếng.

7 giờ rưỡi, cả nhà cùng nhau xuất phát.

“Đi thôi.” Dung Văn Minh thực sự rất vui mừng, bất tri bất giác mà ông đã ở đây lâu như vậy rồi, bây giờ tự nhiên có chút cảm giác nhớ nhà.

Tần Dã tỏ vẻ bọn họ đi trước đi, anh sẽ ở lại khóa cửa.

Dung Yên đi theo đằng sau, nhân lúc đám người không chú ý liền nhanh chóng quay lại sân, sau đó đem rất nhiều đồ vật thu vào trong không gian.

Người một nhà đi tới ga tàu.

Bọn họ đứng chờ một lúc thì xe lửa đến.

Chờ sau khi tất cả lên xe xong, mẹ Dung vui vẻ nói: “Giường mềm này tốt thật đấy! Quả nhiên đồ quý thì nhiều tiền, đúng là có đạo lý mà.”

.....

“Cuối cùng cũng đến trạm rồi.” Mẹ Dung nhìn thấy tàu hỏa vào trạm dừng lại, nụ cười trên mặt bà ấy không ngừng lại, “Lần này khỏe hơn lần trước nhiều.”

Dung Văn Minh cười nói: “Lần trước sức khỏe của tôi không tốt, lần này về nhà đương nhiên khác rồi.”

Ai có thể tưởng tượng được rằng một người sắp chết…… còn có thể sống khỏe mạnh chứ?

“Đừng nhiều lời, đi thôi! Chúng ta mau xuống tàu hỏa về nhà.” Mẹ Dung có chút vội vàng.

Bọn họ ở đại đội Tần gia hơn nửa năm, nhà bọn họ chắc chắn đã tích tụ rất nhiều bụi bặm, phải nhanh chóng về dọn dẹp lại mới được.

Nếu không, tối nay cả nhà bọn họ sẽ không có chỗ nào để ngủ.

Dung Văn Minh nhìn ra được vợ ông ấy đang sốt ruột, ông ấy không nói thêm gì nữa, chuẩn bị lấy túi đồ.

“Cha, để con lấy được rồi.” Tần Dã lập tức đi lấy.

Sức lực của anh khá lớn, cho nên không cần để cha vợ động tay vào.

Sao Dung Văn Minh có thể có thể để anh xách đồ một mình được, chỉ có cha vợ và con rể bọn họ là đàn ông trưởng thành.

“Con cầm mấy cái kia đi, cha cầm mấy cái này.”

Mẹ Dung cũng lên tiếng, “Tiểu Tần, đừng giành nữa, để cha con xách một ít đồ đi con.”

Tần Dã thấy mẹ vợ cũng nói như vậy, cho nên liền cầm lấy những túi đồ vừa lớn vừa nặng, còn treo thêm mấy cái túi ở trên người.

Anh đi đầu tiên…… Xem như mở đường.

Mẹ Dung theo sát phía sau, sau lưng bà ấy lại là Tần Dư…… Còn Dung Yên thì lại để Tần Mai đi trước mặt cô.

Cả nhà bọn họ ra khỏi ga xe lửa, vẫn rất khiến người khác chú ý, không nói dung mạo của Dung Yên, chính là cặp song sinh này, cũng khá gây sự chú ý.

Hơn nửa năm trôi qua, lúc đầu hai anh em Tần Dư vô cùng gầy gò, còn bây giờ đã có ngũ quan xinh đẹp.

Sau khi rời ga, mẹ Dung lập tức hỏi: “Bây giờ chúng ta về nhà thế nào đây? Ngồi xe buýt à?”

Dung Văn Minh đang muốn trả lời, đúng lúc này, một giọng nói vang lên cách đó không xa, “Tần Dã, em dâu, xem nơi này……”

Mọi người nghe thấy giọng nói, đều nhìn về phía phát ra giọng nói, sau đó liền nhìn thấy Tần Chân.

“Đây không phải là anh họ của Tiểu Tần sao? Sao cậu ấy lại đến đây chứ? Không đúng, sao cậu ấy biết hôm nay chúng ta về Bắc Kinh?" Mẹ Dung kinh ngạc.

— QUẢNG CÁO —