Dung Văn Trạch lại đổ thêm ít lửa, ”Mẹ, mẹ không đi tìm anh cả sao?”
“.....Không đi.” Bà Dung rất có cốt khí đáp lại ông ta một câu, ”Nếu nó thật sự không muốn nhận mẹ thì mẹ cũng không cần nhận nó, cũng không nhận cả nhà nó, nhà bọn họ như thế nào, không có liên quan đến mẹ.”
Dung Văn Trạch vừa nghe, há hốc mồm…..Như vậy sao được?
Nếu bà ta không đi thì ông ta làm sao có cớ đi theo được đây?
“Mẹ, sao lại không đi? Mẹ chính là bà nội ruột của Dung Yên, trên đời này làm gì có chuyện cháu gái kết hôn bà nội lại không tham dự bao giờ?”
“Nếu nói khó nghe thì……Chỉ có bà nội qua đời rồi, mới không thể tham dự thôi….”
Mấy từ cuối cùng dần dần bé lại dưới ánh mắt lạnh căm căm của bà Dung.
“Có phải anh cũng đang ngóng trông tôi c.h.ế.t đúng không?” Bà Dung trong cơn giận dữ hỏi.
Dung Văn Trạch há hốc mồm: ”.....Mẹ, con không có, sao con có thể ngóng trông mẹ c.h.ế.t được? Con còn ước mẹ có thể sống lâu trăm tuổi đây này!”
Bà Dung vô cùng lạnh lùng: ”Tôi mặc kệ anh nghĩ cái gì, dù sao cho dù bọn họ mời tôi tôi cũng sẽ không đỉ, ít nói chuyện của nhà bọn họ trước mặt tôi đi.”
Ném xuống những lời này xong bà ta liền đi ra ngoài.
Dung Văn Trạch không ngờ mẹ ông ta lại có phản ứng như vậy, vội vàng gọi: ”Mẹ, mẹ đi đâu?”
Dung Văn Minh vẫn có hơi tiếc ngôi nhà ông đã ở nhiều năm như vậy.
Mẹ Dung cũng thế, năm đó, căn nhà này được phân xuống dưới, bà náo loạn rất lâu với mẹ chồng mới có thể giành về được.
Hai vợ chồng bà sống c.h.ế.t không buông mới có thể khiến cho căn nhà này không rơi vào tay Dung Văn Trạch, nhưng sau đó vẫn bị bọn họ cướp đi một căn nhà khác.
“Tiếc như vậy sao?” Dung Yên nhìn cha mẹ ăn cơm xong vẫn luôn nhìn đi nhìn lại trong ngoài viện, liền hỏi.
Mẹ Dung liếc cô một cái: ”Đương nhiên là tiếc rồi, đây là nơi con lớn lên từ nhỏ đấy.”
Dung Yên:...
Kỳ thực cũng không phải đâu….
Vì không muốn để cho hai ông bà giữ mãi cảm giác phiền muộn này, cô lập tức chuyển để tài: ”Trưa ngày mai chúng ta có kịp không mẹ?”
“Kịp, người nấu ăn 6 giờ sẽ qua đó, còn chúng ta 8 giờ xuất phát.” Khung giờ này tương đối cát lợi.
Dung Yên nghe kịp là được, liền nói: ”Vậy ba me đi ngủ sớm đi, ngày mai phải dậy sớm.”
“Mấy đứa mới phải đi ngủ sớm đấy. Mau quay về phòng đi.” Mẹ Dung đuổi cô.
Tần Dư Tần Mai nghe xong ngoan ngoãn lên lầu.
Hai anh em có chút hưng phấn nho nhỏ.
Lần trước anh trai với chị dâu kết hôn…..Chỉ có một mình chị dâu đi qua, trong nhà lúc đó còn không có đồ ăn gì.
Thực sự quá ủy khuất cho cô.
Cũng may lần này bổ sung lại hôn lễ, bọn họ đều cảm thấy rất tốt.
Dung Yên không muốn chọc mẹ già xấu hổ, cho nên cũng dắt theo Tần Dã quay về phòng.
Thực ra bên này cũng không có đồ gì cần dọn đi, bởi vì đồ của tứ hợp viện cơ bản đều mua hết rồi.
Hơn nữa cho dù muốn dọn….Hai bên cách nhau gần như thế, lúc nào làm cũng được.
Tần Dã đi theo vợ lên lầu, thời điểm đi vào phòng liền khóa cửa lại.
“Vợ ơi.”
Dung Yên nghe thấy anh gọi, vì thế nghiêng đầu qua.
Sau đó cư nhiên nhìn thấy anh lấy ra ba đồng vàng.
“Anh mua lúc nào vậy?”
“Hai hôm trước mới mua, em nhìn xem, có thích không?”
Dung Yên nhìn kiểu dáng của ba đồng vàng kia…..Còn khá đẹp.
“Đẹp đó, nhưng mà anh lấy tiền từ đâu ra vậy?”
Tiền của anh đều do cô giữ, anh lấy đâu ra tiền mua vàng?
Tần Dã đối diện với ánh mắt nghi hoặc của vợ mình, lập tức nói rõ: ”Anh lấy thỏi vàng Tần Chân trả lại nung thành một khối, sau đó đi nhờ người ta một lần nữa chế tạo ra bộ mới.”
Dung Yên nghĩ đến thỏi vàng lần trước…..Tần Dã quả thực không đưa cho cô, lúc đó cô cũng quên mất chuyện này.
Không ngờ anh lại làm cái này.
“Vậy chỗ còn lại đâu?”
“Anh mang đi làm một cái vòng vàng cho mẹ rồi, tính ngày mai sẽ tặng cho bà ấy.”
Dung Yên:....
Không nhịn được muốn giơ ngón cái với mẹ già….
Mẹ Dung sao có thể ngủ, vừa rồi bà ấy chỉ thúc giục con gái và con rể đi ngủ mà thôi.
Buổi tối bà ấy còn muốn luộc một ít trứng gà, còn phải nhuộm hồng.
Còn rất nhiều trứng gà phải luộc.
Tuy nhiên, số trứng gà này cũng không phải do bà ấy mua…… Có một số là trước đây bà ấy mang tặng thì bây giờ họ mang sang đáp lễ.