Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 465



Về tới tứ hợp viện, lúc chuẩn bị đẩy xe đạp ra ngoài thì mẹ Dung nhìn thấy anh, bà vội vàng hỏi:”Tiểu Tần, con đang tính đi đâu vậy? Bồn hoa kia đã trả lại cho người ta chưa?”

“Chưa mẹ ạ, cách vách nhà mình không có ai ở cả, Yên Yên nói đồ vật không rõ lai lịch tốt nhất là nộp lên đồn công an cho yên tâm. Mẹ, chúng con đi qua đồn công an một chuyến, có thể sẽ về hơi muộn xíu, mọi người không cần chờ đâu, nhớ đi ngủ sớm.”

Mẹ Dung:....

Trời, nộp lên đồn công an sao?

Chỉ là một chậu cây cảnh mà thôi, cần đến mức đó sao? Chờ ngày mai lại mang qua trả không phải là được rồi à?

Nhưng con rể đã đẩy xe đạp rời đi rồi, bà muốn nói cũng không kịp nữa.

Mẹ Dung sửng sốt một hồi, sau đó mới quay đầu nhìn về phía bạn già, vẻ mặt u sầu: ”Ông này, có phải chúng ta đang làm chuyện bé xé ra to không? Đều là hàng xóm láng giềng, về sau ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy…..Còn đưa đồ người ta tặng lên đồn công an, có phải có hơi quá đáng rồi không?”

“Chuyện này em đừng quản nữa, Yên Yên làm như vậy thì chắc chắn là con bé có lý do.”

Dung Văn Minh không quan tâm đến chuyện này, “Hơn nữa, hàng xóm bình thường có tặng đồ đắt tiền như vậy không? Nhà họ Tần có địa vị không tầm thường, cho dù là từng đường kim mũi chỉ thì chúng ta cũng phải suy nghĩ nhiều hơn, chú ý nhiều hơn.”

Nếu tất cả bọn họ đều không biết người đó là ai, vậy đang yên đang lành thì tại sao người ta lại muốn tặng những thứ đắt tiền như vậy cho bọn họ?

Mẹ Dung không nói nữa, bởi vì những gì chồng bà ấy nói đều rất đúng.

Nếu như bà ấy vô tình gây ra chuyện gì đó, vậy mới là không tốt.

Dù sao bà ấy cũng không thông minh bằng con gái mình, cho nên điều con gái muốn làm, chắc chắn đều là đúng đắn.

“Được rồi, nếu như em lo lắng, dù sao hôm nay cũng không ngủ được, vậy em ngồi ở chỗ này một lát, đợi con gái và con rể về rồi hỏi.”

“Được.” Mẹ Dung gật đầu, nhưng mà bà ấy thật sự hối hận: “Anh nói xem, sao em lại phản ứng chậm như vậy? Nếu như lúc đó trả lại cho người ta luôn, không phải không có chuyện gì rồi sao.”

Dung Văn Minh thấy vợ mình đang tự trách, liền an ủi vài câu: “Em cũng không ngờ tới chuyện này mà. Được rồi, em đừng nghĩ tới người này nữa, dù sao thì Yên Yên và Tần Dã sẽ xử lý ổn chuyện này.”

Đồn cảnh sát cách đây rất gần, Dung Yên và Tần Dã đến nơi một cách nhanh chóng.

Mặc dù giờ này rất nhiều cảnh sát đã tan tầm, nhưng vẫn có người trực ban.

Khi nhìn thấy đôi nam nữ này đi vào, viên cảnh sát trực ban có chút kinh ngạc, vội vàng bước tới hỏi: “Xin hỏi hai đồng chí, có chuyện gì sao?“

“Xin chào, là như thế, hàng xóm nhà tôi cầm cái chậu cây này sang nhà tôi, nhưng lúc đó mẹ tôi vẫn chưa hiểu là chuyện gì, người đó đã đi rồi, khi chúng tôi đi trả lại thì nhà bên cạnh không có ai cả.”

Viên cảnh sát trực ban nghe vậy có chút bối rối, chẳng qua chỉ là một chậu cây thôi mà, ngày mai trả lại không phải được rồi sao?

Sao còn phải đưa đến đồn cảnh sát?

“…Chậu hoa này có vấn đề gì sao?”

Viên cảnh sát vẫn hỏi một câu.

Dung Yên gật đầu: “Đương nhiên là có vấn đề. Thứ nhất, chậu cây này rất đắt tiền, gọi là Ngũ Châm Tùng, giá thị trường không dưới năm trăm đồng đâu.”

Viên cảnh sát trực ban nghe vậy thì hít một hơi, chẳng phải số tiền này gần bằng nửa năm tiền lương của anh ấy sao?

Với anh ấy mà nói, chậu cây này thật sự rất quý giá.

“Cô vừa mới nói thứ nhất, còn thứ hai thì sao?”

“Thứ hai, cái chậu hoa này có vấn đề, có đồ trong đất.”

Ánh mắt của viên cảnh sát đang trực ban đột nhiên trở nên sắc bén hơn: “Trong đất này có thứ gì vậy?”

Dung Yên không muốn tự mình đào nó, cho nên cô đã nhờ Tần Dã làm việc đó.

“Tần Dã, anh đào từ chỗ này xuống, chắc chắn dưới đáy sẽ có vật gì đó.”

Sau đó cô ngẩng đầu nhìn cảnh sát trực ban: “Đồng chí, định đào luôn ở ngoài này sao? Nếu không, ngày mai người ta chơi xấu cắn ngược lại thì phải làm sao đây? Anh phải nhìn cho kỹ đó, chúng tôi chưa từng đụng đến đất ở trong chậu cây này”.

Cảnh sát trực ban:……

Khả năng tự bảo vệ của cô khá tốt đó.

“Được rồi, đi theo tôi”.

Đương nhiên là toàn bộ đồn cảnh sát không chỉ có một mình anh ấy.

Anh ấy đưa hai vợ chồng Tần Dã đến thẳng văn phòng.

“Tiểu Vương, sao vậy?” Người hỏi là Tề Ngạn, đội trưởng trực ban.

“Đội trưởng tề, hai người này đem đồ đến đây, nói rằng có vấn đề.”

Tề Ngạn nghe xong lời nói của Tiểu Vương, anh ấy nhìn hai người phía sau, khi nhìn thấy bọn họ là ai thì có chút kinh ngạc. “Tần Dã?“

Tần Dã nhìn anh ấy: “Anh biết tôi à?”

Tề Ngạn ho nhẹ một tiếng: “Tôi biết anh, tôi cũng sống trong đại viện bên kia.” Anh ấy vốn muốn nói mình chính là bạn bè kiêm anh em của Tần Chân.

Nhưng anh ấy nuốt ngược lời này lại vào trong bụng, hỏi rằng: “Có chuyện gì vậy?“