Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 472



"Đúng vậy." Tiểu Vương lên tiếng, sau đó xoay người rời đi.

Tề Ngạn quay đầu nhìn về phía Tần Dã, "Cậu chỉ nhìn bằng hai mắt, làm sao biết chậu này không phải là chậu ngày hôm qua?"

“Hình dáng của cây này hơi khác so với cây tối qua, chậu cũng không đúng, chậu hôm qua có một vết đỏ không thể tẩy đi, nhưng chậu này thì không có.”

Sắc mặt Tần Dã bình tĩnh, giọng nói tiếp tục không chút d.a.o động: “Tối qua mấy anh đã xử lý lại chậu cây này, hẳn là đất bên trong sẽ bị ít hơn, ẩm hơn, nhưng chậu này không giống vậy.”

Tề Ngạn:……

Chuyện này thật khó tin, anh đứng xa như vậy, chỉ liếc vài cái đã quan sát kỹ như vậy sao?

“Anh quan sát tỉ mỉ thật đó, không làm cảnh sát thì thật đáng tiếc.”

Còn giỏi hơn anh ấy nữa.

Tần Dã không trả lời câu này.

“Vậy thì không có bằng chứng, các anh định làm như thế nào?”

Hỏi hay lắm, tôi con mẹ nó cũng lần đầu tiên gặp trường hợp này.

Thứ để trong đồn cảnh sát, vậy mà còn bị đánh tráo nữa.

“Anh yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, chuyện này không còn đơn giản chỉ là vụ án của hai người nữa. Hay là thế này đi, anh cứ về trước… Nếu chỗ chúng tôi có tin tức, đến lúc đó chúng tôi sẽ thông báo cho anh.”

Tần Dã biết bây giờ ở lại cũng không có ích gì.

Anh gật đầu: “Ừ.”

Sau đó anh quay người rời đi.

Tề Ngạn nhìn bóng dáng rời đi của Tần Dã thì đầu anh ấy to như cái đấu.

Tâm trạng của anh ấy lúc này cũng như vẻ mặt của anh ấy vậy, nhìn khá nặng nề.

***

“Anh nói gì? Thứ đó bị mất rồi à?” Sắc mặt của Dung Yên có chút khó tin.

Nếu người khác nói với cô điều này thì cô chắc chắn sẽ nghĩ rằng người kia đang nói đùa với mình.

Vẻ mặt Tần Dã có chút nặng nề, “Bây giờ không có vật chứng xét nghiệm, hơn nữa chậu cây đã bị thay đổi.”

Nhìn vẻ mặt của anh, Dung Yên biết những gì anh nói là sự thật, tai cô không có vấn đề gì, những lời cô nghe được đều đúng cả.

Cô xoa huyệt thái dương nói: “Đợi đã, để em tiêu hóa tin tức này trước đã.”

Cô thực sự không thể lý giải được chuyện này, cũng không thể hiểu được.

Phải biết rằng đó là đồn cảnh sát!

Sao thứ đó có thể bị mất chứ? Ngay cả chậu cây cũng bị đánh tráo, chỉ nghĩ thôi cũng thấy không thể tin được.

Tần Dã đứng sang một bên không nói gì, trong mắt anh tràn ngập sự lo lắng.

Im lặng chừng một phút, anh không nhịn được mở miệng nói:“Vợ, em đừng lo lắng, chuyện này không đơn giản đâu, anh tin đồn cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng.”

Dung Yên gật đầu: “Em không lo lắng, em chỉ có chút khó tin thôi.”

Sau đó cô thở dài, “Xem ra, không có chứng cứ thì chúng ta cũng không thể làm gì cô ta được. Thậm chí có khả năng sẽ bị trả đũa nữa.”

“Đừng lo lắng, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.” Giọng Tần Dã nghiêm túc mà khẳng định.

Dung Yên không đặt hy vọng vào đồn cảnh sát bên kia nữa, nhưng muốn cô buông tha cho những người đã hãm hại cô thì đó là chuyện không thể nào.

Điều mà cô luôn kiên trì chính là - Có thù phải báo.

Cho nên, con người cô nhỏ nhen như vậy đó.

Dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy khiến cô vô sinh… Nếu bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy thì cô dứt khoát làm con cháu của đám rùa rút đầu là được rồi.

“Chuyện này em có muốn kể cho cha mẹ nghe không?” Tần Dã hỏi.

Dung Yên suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Tạm thời khoan nói đã.”

Tần Dã đương nhiên nghe lời vợ, anh cũng nghĩ chuyện này tốt nhất không nên nói với cha mẹ vợ.

“Được.”

Vừa dứt lời, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Tần Dã lập tức nói: “Anh đi mở cửa.”

Dung Yên không tranh giành việc mở cửa với anh, cô đang suy nghĩ với tình hình không có bằng chứng như hiện tại, cô phải xử lý như thế nào đây?

Nhưng mà, cô phải điều tra trước.

Bên này Tần Dã đi mở cửa, phát hiện là mẹ vợ, nhưng mà bà ấy bị thương rồi.

“Mẹ, mẹ bị sao vậy?”

“Mẹ, mẹ không sao... chỉ là hình như chiếc xe này bị hư rồi.” Mẹ Dung có chút tiếc nuối cái xe ba bánh này, đây là cái xe mà con rể đã vất vả làm cho bà ấy.

“Mẹ, mẹ đừng quan tâm đến chiếc xe hỏng này nữa, mẹ mau vào nhà để Yên Yên kiểm tra cho mẹ trước đi.” Tần Dã đưa tay ra dìu, nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ của bà ấy thì không hề giống như là không bị làm sao.

“...Không cần dìu, mẹ tự mình đi được...” Thấy con rể không nghe lời, mẹ Dung không còn cách nào mà để con rể dìu mình.

Còn chưa bước vào sân, Tần Dã đã gào to một tiếng:“Vợ, em mau ra ngoài đi, mẹ bị thương rồi.”

“Mẹ thật sự không sao…” Mẹ Dung không muốn bọn họ lo lắng cho nên không nhịn được mà nói một câu.

Dung Yên từ trong nhà đi ra, nhìn thấy mẹ mình như vậy thì vội bước tới hỏi: “Chuyện gì vậy mẹ? Mẹ bị đụng xe à?”

Mẹ Dung thấy hai vợ chồng con gái lo lắng, bà ấy lập tức nói:

“Ở chỗ rẽ gần đến ngõ, có một chiếc xe đạp chạy rất nhanh, lúc đó mẹ nhìn thấy đã muốn tránh rồi, kết quả người đạp xe đạp không sao, nhưng mẹ lại tông vào cột điện ở góc đường… Cả người và xe đều đổ nhào…”