Nếu như mai mốt có người hỏi hai anh em họ có quen nhau không? Vậy thì cậu ấy nói là quen, hay là nói không quen đây?
Không được, chuyện này không thể thua được.
“Em sẽ làm bài kiểm tra.”
Ban đêm cậu ấy sẽ noi gương người xưa... buộc tóc vào xà nhà rồi đọc sách.
“Được rồi, bắt đầu thôi! Nửa tiếng.”
Sau khi Dung Yên nói xong, cô bước ra ngoài.
Đến cửa, cô đột nhiên dừng lại, quay người lại: “Đúng rồi, hai em không được nhỏ giọng hỏi bài đâu đó.”
Lời nói của chị dâu cả rõ ràng là nhắm vào cậu ấy mà.
Cậu ấy có phải là người như vậy không?
Đáng tiếc, khi cậu ấy muốn bào chữa thì chị dâu cả đã bước ra ngoài.
Tần Dư chỉ đành phải cúi đầu xuống và đọc bài kiểm tra.
Em gái, thật ra, anh hai vẫn có thể hỏi một chút mà đúng không?
Nửa giờ sau, Dung Yên đến rất đúng giờ.
Cô nhìn về phía hai người: “Các em đều ổn chứ?”
“Chị dâu, em ổn.” Tần Mai đưa bài kiểm tra của cô bé làm ra.
Dung Yên nhận lấy, nhìn lướt qua, sau đó nhìn về phía Tần Dư: “Còn em thì không ổn sao?”
“……Được ạ, ổn lắm ……”
Mọi thứ đều ổn, không xảy ra chuyện gì.
Còn nếu không biết, cho dù ở lại lâu thì cậu ấy cũng không biết.
Dung Yên nhận lấy, cũng nhìn lướt qua…… Nhưng cũng không nói gì thêm.
“Các em nghỉ ngơi một chút, mười phút sau kiểm tra toán.”
Tần Dư: “…… Chị dâu, không thể để tới ngày mai sao?”
Dung Yên nhìn về phía cậu ấy: “Không thể.”
Cậu ấy cảm thấy những ngày khó khăn của bản thân sắp tới.
Quả nhiên đúng như cậu ấy nghĩ, bởi vì cậu ấy đã làm bài thi ngữ văn và toán không tốt lắm, một cái 70, một cái 82.
Đối với bản thân cậu ấy mà nói, cảm thấy còn được, nhưng so với em gái ngữ văn chỉ bị trừ hai điểm, còn toán thì đạt điểm tuyệt đối…… Thì thành tích của cậu ấy đúng là bỏ đi.
Đấy là còn thua một tuổi đấy.
Vì thế, cậu ấy hoàn toàn kìm nén ý nghĩ lên lớp học cùng lớp với em gái…… Cũng không thể để em gái nhảy xuống học lớp bảy trung học cơ sở với cậu ấy đúng không?
Vậy cậu ấy có còn là con người không?
Vì thế, đối với việc mấy ngày tiếp theo chị dâu cậu ấy bắt cậu ấy tiến hành học bổ sung với cường độ cao, cậu ấy cũng không có ý định phản kháng.
Cho đến hết ngày 30.
Sau đó vào ngày thứ 31, hai anh em họ lại phải đến trường học báo danh.
“Không cần chú đưa sao?” Dung Văn Minh rất muốn đưa, phải biết rằng chuyện đưa đứa trẻ đi học như vậy, đối với ông ấy đã là một ký ức xa vời.
Đúng là rất đáng để hoài niệm.
Dung Yên cũng không biết trong lòng ông ấy có nhiều ý nghĩ như vậy, cô trực tiếp từ chối: “Không cần, hai đứa bọn chúng chỉ đi báo danh thôi, con đưa đi là được.”
“Vậy được rồi! Các con đi từ từ thôi” Trong lòng Dung Văn Minh có chút tiếc nuối, nhưng vẫn đồng ý.
Thật ra mẹ Dung cũng muốn đưa đi, nhưng khi nhìn thấy cô, bà ấy cũng không nói gì.
Cũng may lúc trước mua căn nhà này rất tốt, cách trường học không quá xa, sau này tan học cũng có thể đi bộ về.
“Đi thôi.” Dung Yên vừa nói xong, hai đứa nhỏ lập tức đeo cặp sách của mình rồi đuổi theo.
Lần này, bởi vì có ba người, nên Dung Yên không chọn đi xe đạp, mà là đi bộ.
Lần này bọn họ báo danh vào trường trung học cơ sở số 1 Thành Bắc.
Cả hai đều học lớp bảy.
Bởi vì tối qua trước khi đi ngủ, Tần Mai đã tìm cô, bày tỏ rằng bản thân muốn học lớp bảy.
Cô bé muốn học cùng một lớp với anh hai.
Dung Yên có hỏi nguyên nhân, nhưng mà Tần Mai khăng khăng bày tỏ bản thân cô bé muốn học lớp bảy.
Vậy thì Dung Yên liền gật đầu đồng ý.
Dù sao hiện giờ Tần Mai cũng chỉ mới mười ba tuổi, học lớp bảy cũng tốt.
Nhưng việc này, Tần Dư thật sự không biết.
Cho đến khi báo danh làm thủ tục, cậu ấy mới biết.
Rất kinh ngạc, vốn dĩ định mở miệng hỏi chuyện này là thế nào, nhưng mà Tần Mai vội vàng kéo cậu ấy lại, sau đó nhỏ giọng nói với cậu ấy: “Anh hai, em muốn học cùng với anh, một mình em, em sợ.……”
Sau khi Tần Dư nghe nói như vậy, lập tức không có ý nghĩ gì khác.
“Vậy thì chúng ta sẽ học chung một lớp.”
Nếu không thì cậu ấy cũng không yên tâm.
Nếu thật sự có gì đó để trách…… Vậy chỉ có thể tự trách bản thân cậu ấy học hành không được tốt.
Nhưng từ nay về sau, cậu ấy nhất định phải chăm chỉ học tập, tuyệt đối không thể tiếp tục kéo em gái tụt lại phía sau nữa.
Thủ tục làm rất nhanh, ban đầu đã liên hệ với trường học…… Tuy nhiên, trường này lại không phải do Dung Yên liên hệ, mà là tự ông Tần ra mặt liên hệ.
“Được rồi, chị đưa các em đến lớp trước.” Vốn dĩ Dung Yên tưởng rằng báo danh xong đã có thể đi về, hóa ra hôm nay hai người họ phải ở lại.
Tần Dư vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Chị dâu, chúng em biết là lớp nào, tự tụi em đi là được, chị cứ về trước đi! Cũng không cần chờ em, đến lúc đó em và em gái cùng nhau về là được.”