Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 502



Vòng tay ôm hai đứa trẻ của anh mang theo tình thương cha tràn trề lại ấm áp.

Bên ngoài mẹ Dung đang đứng chờ, bà đã đến đây từ rất sớm.

Dung Yên vừa vào phòng sinh không bao lâu thì bà đã đến rồi.

Bốn giờ sáng bà đã rời giường chuẩn bị cơm sáng, sau đó bảo bạn già ở nhà đợi, chờ hai đứa nhóc ở nhà ăn cơm xong đi học thì mới đến bệnh viện sau.

Còn bà thì cầm theo bình giữ nhiệt đựng bữa sáng vội vã đến bệnh viện.

Chỉ là không ngờ vẫn đến chậm một bước.

Con gái đã đi vào phòng sinh rồi.

Khoảnh khắc nghe thấy hai tiếng khóc nỉ non không to lắm của trẻ con từ bên trong vang lên, mẹ Dung vô cùng vui sướng…..Cuối cùng cũng sinh xong rồi.

Bà lại đợi một lúc lâu thì cửa phòng sinh mới bị đẩy ra.

Hộ sĩ ôm hai đứa trẻ đi ra ngoài.

Mẹ Dung nhìn thấy người thì vội vàng tiến lên.

“Chúc mừng nhé, mẹ tròn con vuông, đây là đứa lớn, con trai, còn đây là đứa nhỏ, con gái.”

Mẹ Dung nghe thấy là long phượng thai, lập tức cười không khép miệng được, thật tốt quá.

Một lần là có đủ cả trai lẫn gái luôn.

“Hai đứa trẻ khóc ghê quá, có phải là đói rồi không?” Mẹ Dung cũng chỉ mới từng sinh một đứa con.

Mà trước kia sinh nở cũng không vất vả như bây giờ.

Ký ức đã quá xa xăm làm bà suýt nữa có ảo giác rằng đã gần quên mọi chuyện.

“Chút nữa chúng tôi sẽ cho hai đứa nhỏ uống ít nước, khóc một lúc sẽ ổn ngay.”

Hộ sĩ nói như vậy, mẹ Dung lập tức tỏ vẻ nhớ kĩ.

“Ôm hai đứa trẻ về phòng bệnh đã.”

“Được.” Còn con gái bà…..Vừa nãy hộ sĩ nói mẹ tròn con vuông, vậy chứng tỏ con bé không có việc gì.

Bà vừa nghĩ như vậy xong thì giường bệnh của Dung Yên cũng được đẩy ra.

Mẹ Dung thấy vậy, vội tiến lên hỏi: “Yên Yên, con thấy sao rồi?”

“Mẹ, con không sao.” Dung Yên cười nói.

Cô vừa mới sinh con xong, nhưng một chút cảm giác chật vật cũng không có, mặt mày tái nhợt ngược lại mang theo một loại vẻ đẹp rách nát.

“Về phòng bệnh trước đã, mẹ có hầm canh cho con đấy, chút nữa thì uống.”

Con gái mới sinh xong, bà cũng không dám cho cô ăn đồ quá bổ.

Cũng may thời điểm đến đây bà đoán được chắc con gái sắp sinh rồi, cho nên không mang theo quá nhiều đồ.

Dung Yên với hai đứa trẻ đều được đẩy về phòng bệnh.

Sau đó mẹ Dung đút cho hai đứa cháu một ít nước uống.

Bây giờ Dung Yên còn chưa có sữa, cho nên mẹ Dung đi hỏi hộ sĩ xem có thể cho em bé uống ít sữa bột không, bọn họ nói có, thế là bà liền đi chuẩn bị sữa bột.

Giữa trưa ông Tần cũng đi qua đây.

Thời điểm ông Tần tới, Dung Yên còn đang ngủ.

Biết sao được, đêm qua cô không ngủ được, sáng nay sinh con còn rất tốn sức.

Về phòng xong thì không nhịn nổi nữa, dù sao hai nhóc con đã có người trông, cô bèn đi ngủ một giấc.

Mẹ Dung nhìn thấy lão gia tử qua đây liền tính đi gọi con gái dậy.

Nhưng mà lại bị lão gia tử ngăn lại.

“Bà thông gia, không cần gọi Yên Yên dậy đâu.”

Mẹ Dung thấy vậy thì chỉ sang hai đứa trẻ: “Đây là đứa lớn, con trai, còn đây là đứa nhỏ, con gái.”

Ông Tần lập tức thấy vui vẻ.

Đôi mắt dán chặt vào hai đứa chắt nội, càng nhìn càng thấy thích.

Em bé ăn no xong thì ngủ, buổi sáng được mẹ Dung đút sữa bột cho xong thì nhắm tịt mắt ngủ ngon như mẹ của chúng.

Nhưng mà Dung Yên ngủ không lâu lắm, thanh âm nói chuyện làm cho cô tỉnh lại.

“Vất vả cho cháu rồi! Hai đứa trẻ đáng yêu lắm.” Trên mặt ông Tần tràn ngập tươi cười, có thể thấy rõ tâm tình của ông bây giờ vui vẻ đến mức nào.

Bây giờ Dung Yên đã làm mẹ, cho dù nhóc con lớn lên có xấu đến mức nào thì đạo đức làm mẹ của cô vẫn phải có.

Cho nên gật đầu đồng tình với lão gia tử.

“Ông nội, ông đặt tên cho hai đứa nhỏ nhé.”

Ông Tần đã sớm nghĩ kĩ rồi, liền nói: “Yên Yên, chuyện đặt tên cho hai đứa trẻ, để ông lấy tên cho chắt nữ, còn chắt nam thì cho cha con đặt tên, phải rồi, để chắt nam mang họ Dung nhé, con thấy sao?”

Ông vừa nói xong, người trong phòng bệnh đều cảm thấy bất ngờ.

Dung Văn Minh không ngờ lão gia tử lại có suy nghĩ như vậy.

“Chuyện này, chuyện này không cần đâu……Cứ để hai đứa nó họ Tần cũng được….”

Chỉ cần là con của con gái ông sinh ra thì mang họ gì cũng đều không quan trọng.

Hơn nữa, nhà ông cũng không có ngôi vị hoàng đế cần kế thừa, không nhất thiết phải để đứa trẻ mang họ Dung.

Việc này không chỉ có ông mà ngay cả bạn già cũng không nghĩ tới.

Mẹ Dung gật đầu, bà đồng ý với lời của chồng mình.

“Không cần đâu….”

Nhưng lão gia tử đã nghĩ rất kỹ rồi: “Cứ để họ Dung đi, chuyện này tôi đã thương lượng qua với Tần Dã rồi, thằng bé cũng đồng ý.”

Thực ra chuyện này là trong một lúc nào đó, ông đột nhiên lại nghĩ đến.

Không phải là ông không yêu hai đứa chắt nội, mà là ông suy xét đến việc Dung gia chỉ có một đứa con là Dung Yên.

Nếu để một đứa chắt nội mang họ Dung, vậy thì chắc là hai vợ chồng Dung Văn Minh sẽ rất vui vẻ.

Mấy năm nay, hai ông bà chăm sóc cặp song sinh Tần Dư và Tần Mai thế nào, ông đều thấy hết.

Cho nên ông cảm thấy để đứa lớn mang họ Dung là tốt nhất.