Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 67



Bên này, Tần Mai đã rửa xong bát đĩa rồi, cô bé đi đến, nhẹ nhàng nói: “Anh hai, em viết chung với anh...”

Tần Dư liếc nhìn cô bé một cái, nghĩ rằng, em gái không thể nào biết nhiều từ hơn mình được, đối với cậu bé mà nói thì đây có thể là một tin tốt.

Cậu bé bi phẫn mà gật đầu, “...Được.”

Hai anh em ngồi vào chiếc bàn đã được lau chùi, mỗi người ngồi một bên.

Còn Dung Yên thì ngồi xuống một chiếc ghế khác.

Cô đang suy nghĩ đến một chuyện, mặc dù đã đốt than rồi, nhưng căn nhà thật sự là gió thổi bốn phía, không hề có một chút tính cách nhiệt nào cả.

Ngày nắng gió thổi vào đây còn được đi, nhưng nếu gặp ngày có mưa, thì chắc chắn sẽ bị dột.

Nghĩ đến những vật dụng trong tay mình... Hay là, sửa chữa căn nhà này lại nhỉ?

Dù sao thì mình sẽ không rời khỏi cái thôn này trong thời gian ngắn, ít nhất là cho đến kỳ thi tuyển sinh đại học năm sau.

Nhìn cặp song sinh dễ thương và đáng yêu này... Nếu như mình đi rồi, để lại cho họ một căn nhà mới, vậy cũng không đồng, cứ xem như đó là tiền thuê nhà hơn nửa năm là được rồi.

Dung Yên là người sẽ bắt tay làm ngay khi có ý tưởng.

Nhưng mà, số tiền trong tay, hôm nay cô đã tiêu rất nhiều rồi, chỉ còn lại là một trăm đồng Dung Yên nộp cho cảnh sát sau đó bọn họ đã trả lại cho cô thôi.

Cũng không biết sửa sang một căn nhà ở đây cần phải tốn bao nhiêu tiền, lát nữa cô còn phải đi hỏi Tần Dã.

Nếu thực sự không đủ thì cũng không sao, trong tay cô vẫn còn vật tư trong không gian đó, đến lúc đó cô đến chợ đen mấy chuyến, cái gì cũng sẽ có hết.

Nửa giờ sau, Tần Mai nộp lên trước: “Chị dâu cả, em viết xong rồi.”

Dung Yên nghe vậy, lập tức đứng dậy đi đến, khi nhìn thấy chữ của cô bé thì cô có chút kinh ngạc.

“Chữ viết của em khá ngay ngắn đó.”

Hơn nữa ít nhất là 500 chữ.

Sau khi xem lướt qua, Dung Yên tìm thấy ba mươi lỗi chính tả.

Cô lập tức dùng bút để khoanh tròn mấy chữ đó lại.

Bởi vì Tần Mai được khen ngợi, cho nên khuôn mặt cô bé đỏ bừng, ánh mắt càng sáng hơn, rõ ràng rất vui vẻ.

“Mấy chữ viết sai trên tờ giấy này, chị đã viết chữ mẫu bên dưới cho em rồi đó, em viết mỗi chữ mười lần cho chị nhé.”

“Vâng.” Tần Mai ngoan ngoãn nghe theo.

Tần Dư lén nhìn em gái mình, rồi nhìn tờ giấy của cô bé... Thì cậu nhóc vô cùng ngạc nhiên.

Bọn họ đã thống nhất là sẽ không học rồi, kết quả em biết nhiều chữ hơn anh, còn viết đẹp hơn anh nữa.

Em đã làm anh quá thất vọng rồi.

Dung Yên gõ tay lên bàn. “Đừng nhìn quanh, viết nhanh lên.”

Tần Dư:...

Cậu bé vô thức dùng một tay che tờ giấy vừa viết.

Chữ viết như chó cào kia, lúc đầu khiến cậu bé khá tự hào, nhưng sau khi nhìn thấy chữ viết của em gái thì cậu bé ước gì mình có thể tìm được một vết nứt trên mặt đất mà chui vào trong đó.

Mười phút sau, Dung Yên cầm lấy tờ giấy Tần Dư đưa cho, liếc sơ một cái, cái nét chữ này... thực sự rất khó để hình dung.

Tổng cộng chỉ có khoảng 300 chữ, còn sai 70 chữ nữa, đây còn là kết quả của những chữ mà cô miễn cưỡng nhìn ra được.

“Viết mỗi chữ bị sai hai mươi lần cho chị. Lát nữa viết xong rồi thì nộp lại cho chị.”

Nghe được lời nói của cô, Tần Dư không khỏi mở to mắt: “Tại sao lại là hai mươi lần?”

Không phải vừa rồi em gái chỉ viết mỗi chữ 10 lần thôi sao?

Dung Yên mỉm cười, “Bởi vì chữ viết của em gái em đẹp hơn của em, khi nào em có thể viết chữ đẹp như vậy, vậy thì mỗi chữ sai chỉ cần viết lại 10 lần thôi, đương nhiên, nếu như em không viết sai chữ nào, vậy thì càng tốt hơn.”

“Đúng rồi, sau này mỗi ngày sau khi ăn cơm tối xong, chị sẽ dạy hai đứa học chữ, trước khi năm học bắt đầu, chị hy vọng hai đứa có thể học được càng nhiều chữ càng tốt.”

Sau này tối nào cũng phải học sao?

Đây chắc chắn không phải là tin tốt với cậu ấy.

“Em có thể...” Tần Dư khô khốc mở miệng, nhưng cậu ấy còn chưa kịp nói xong những lời còn lại đã bị Dung Yên cắt ngang rồi, hình như cô biết cậu ấy đang định nói gì.

“Không được, nếu như em không muốn mình lớn như vậy rồi mà còn phải ngồi học chung với những bạn học lớp một, vậy thì...”

Cô dùng lại một chút “Cũng không được đâu.”

Dù sao thì ý trong lời nói của cô chính là cho dù Tần Dư có muốn hay không, sau này cậu bé vẫn phải học chữ với cô mỗi tối.

Anh cả, anh còn có thể quản chị dâu cả nữa không vậy?

Chị ấy ép em học như thế này có thực sự ổn không?

Tần Mai khá vui vẻ: “Cảm ơn chị dâu.”

Dung Yên nhìn khuôn mặt tươi cười của cô bé, tâm trạng đột nhiên tốt hơn.

“Không có gì.” Cô chỉ không muốn quay lại căn phòng đó sớm như vậy, mắt to nhìn mắt nhỏ với Tần Dã.

Về phần thân phận đã kết hôn... Dung Yên cũng không suy nghĩ sâu xa như vậy, trước mắt, đối với cô mà nói, Tần Dã chỉ là người ngủ chung giường với cô, chỉ vậy mà thôi.

Tần Dư thấy chuyện này đã được quyết định, chỉ có thể gật đầu cam chịu. “Vâng.”

Sau đó cậu bé vô cùng buồn bực mà viết hết những lỗi chính tả còn lại, không thể không nói rằng nếu như so sánh, sự tiến bộ của cậu bé này thật sự rất lớn, nhìn những chữ này, viết đẹp hơn những chữ như chó cào lúc nãy nhiều lắm.

Dung Yên cười như không cười mà nhìn cậu bé.

Nhìn đến nỗi Tần Dư thấy mà vô cùng chột dạ.

“Chị dâu cả, em đi ngủ đây...”

Cậu bé nhanh chóng chuồn đi.