"Cô ta hủy hoại nửa đời sau của tôi, hoàn toàn là bởi vì tư tưởng của cô ta có vấn đề nghiêm trọng, nên mới phải cải tạo lao động sửa lại cho đúng, bà là mẹ cô ta, đã không thể giáo dục cho cô ta một tư tưởng đúng, thì tất nhiên sẽ có nơi dạy lại cho cô ta."
"Cho nên, việc bà cần làm là khuyên bảo con gái, lao động cho tốt, nỗ lực cải tạo, tương lai được ra ngoài, lại phải làm người cho đúng, ngàn vạn lần không thể có tâm tư hại người nữa."
Mẹ Từ: ……
Lúc này bà ta bị những lời này làm cho giận đến nỗi tim gan tỳ** phổi sắp vỡ tung ra.
**tỳ: lá lách
Nhìn chằm chằm Dung Yên đến nối khóe mắt muốn nứt ra, "Bây giờ cô đã tốt, tại sao lại không thể buông tha cho con bé."
Vẻ mặt Dung Yên bình tĩnh, "Sao lại nói là tôi tốt? Nếu không phải do cô ta, thì dựa vào thành tích của tôi, đã sớm nhận được thư trúng tuyển rồi về thành phố đi học đại học, hủy hoại tiền đồ của người khác là không nghiêm trọng? Huống chi, cái này không phải là tôi không buông tha cho cô ta, mà là luật pháp không để cô ta thoát."
Khóe miệng hiện lên tia mỉa mai, "Lại nói tiếp, cô ta có ngày hôm nay, thì bà là đầu sỏ lớn nhất, đường đường là một người mẹ, không dạy con cho tốt, làm cho tư tưởng của cô ta như đất lở, đi lạc lối, tôi tưởng bà phải nên tỉnh lại đi chứ, bà lãng phí tài nguyên quốc gia, nuôi ra một đứa con gái như vậy, bà không cảm thấy hổ thẹn sao?"
Mẹ Từ tức giận đến lảo đảo, bà ta chưa từng nghĩ một đứa con gái sẽ có thể nói ra những lời như vậy.
"Dung Yên, cô cho rằng cô hại Từ Khả, là có thể cùng Diệp Duật ở bên nhau sao?"
Lời này vừa nói ra, Dung Yên trực tiếp tiến lên cho bà ta hai bạt tay.
"Bạch bạch." Đánh đến nối mẹ Từ chỉ thấy toàn sao.
Lúc đầu mẹ Từ sẽ không nghĩ đến Dung Yên có thể trực tiếp động thủ, tốt xấu gì bà ta vẫn là trưởng bối của cô, cô ta làm sao dám……Động thủ đánh mình?
Sao khi phản ứng lại mẹ Từ không thể tin mở to hai mắt: "Mày dám đánh tao?"
Thế mà bà ta lại bị đánh bởi một tiểu bối mong manh yếu ớt?
"Đánh bà thì có sao? Tôi còn muốn đưa bà đến Cục Công an đấy." Trong mắt Dung Yên toàn là lạnh lùng, "Cuối cùng tôi cũng biết là gia đình giáo dục như thế nào, mới có thể dạy dỗ ra một đứa con gái tư tưởng có vấn đề, này không phải là do mẹ mà ra hả?"
Mẹ Từ trừng cô, "Tao nói sai rồi sao? Mày không buông tha cho Từ Khả, còn không phải là vì Diệp Duật? Mày đã gả chồng, Diệp Duật có thể thích một cái giày rách như mày sao?"
Dung Yên: "......?"
Tính tình nóng nảy của cô trỗi dậy.
Lại lần nữa tiến lên đánh mấy bạt tay.
Mẹ Từ bị đánh cho đầu óc choáng váng, đau đớn trên mặt làm cho bà ta muốn đánh trả, nhưng mà bà ta lại không có sức lực.
Lúc này bà ta mới phát hiện, thế mà sức lực của tiểu tiện nhân Dung Yên lại lớn đến thế.
Mẹ Từ bị đánh cho đầu óc choáng váng vẫn chưa hồi hồn.
Giây tiếp theo, bà ta bị một chậu nước lạnh tạt vào, lạnh thấu tim.
Dung Yên: ……
Thôn dân đang làm việc: ……
Trời rất lạnh, bọn họ đứng thôi cũng rét run, đây còn bị một xô nước lạnh tạt vào – Mọi người run lập cập theo bản năng.
Tàn nhẫn — vẫn là sói con này tàn nhẫn.
Sắc mặt Tần Dư đầy địch ý, trong tay còn cầm một cái chậu không.
"Rắm thối nhà bà, chị dâu tôi thích một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh như anh trai tôi, sẽ không thích một con gà yếu ớt họ Diệp, nếu bà lại nói hưu nói vượn, tôi sẽ cầm d.a.o c.h.é.m bà."
Cô nhóc Tần Mai đáng yêu lúc này cũng rất tức giận, giờ khắc này, cô ấy cũng không còn quan tâm đến chứng sợ xã giao nữa.
Đứng ở bên cạnh anh hai, nhấn mạnh nói: "Chị dâu của tôi thích anh trai tôi."
Hình như cô chưa nói qua với hai con người này thì phải? Nói thêm, hiểu lầm này cũng quá lớn, cô chỉ là……Thèm khát thân mình của anh cả các em mà thôi.
Nhưng mà nhìn thấy hai anh em bênh vực cô, trong lòng vẫn có cảm động nho nhỏ.
Đúng là không vô ích khi đối xử tốt với bọn họ.
Mẹ Từ bị lạnh hỏng rồi, bà ta thét ra tiếng chói tai: "A……"
Bà ta tức giận trừng mắt nhìn Tần Dư — đây là đồ xấu xa gì? Còn nhỏ tuổi mà đã độc ác như thế.
Đúng lúc này, Tần Dã chống gậy ra tới, anh chậm rì rì đi đến bên cạnh Dung Yên.
"Vợ, chịu uất ức rồi, về sau em không nên dùng tau đánh loại người này, tay của em đánh đến đỏ hết rồi, nhất định là rất đau đúng không?"
Trên mặt toàn là vẻ đau lòng.
Tần Dã — là anh sao?
Ngay cả Tần Dư khi nghe được lời nói của anh trai mình cũng trợn mắt há mồm, phảng phất giống như không quen biết với người này.
Đây vẫn là anh cả của cậu sao?
Càng miễn bàn đến những thôn dân đang làm việc.
Bọn họ thật sự không còn lời gì để nói.
Không thấy mặt người này đã bị đánh sưng thành đầu heo hả?
Mặt của người bị đánh không đau mà tay người đánh lại đau?