Hôm nay Lục Trường Lan nấu khá nhiều món, bày biện trên bàn đủ màu sắc, hương vị hấp dẫn, khiến người ta chảy nước miếng.
Lục Kiến Vi khen ngợi: "Có phải sư đệ đã lén lút luyện tập nấu ăn phải không?"
Lục Trường Lan mím môi cười: "Sư tỷ thử xem."
Lục Kiến Vi ngồi xuống, đặt người giấy nhỏ vào một cái bát bên cạnh, nó vừa leo lên đã trượt xuống.
"Rất ngon."
"Vậy thì ăn nhiều vào! Sau này, mỗi ngày đệ đều nấu cho sư tỷ ăn."
Lục Trường Lan lại hỏi: "Sư tỷ hôm nay đi đâu vậy?" Lục Kiến Vi đáp: "Đi phố cổ mở quầy bói toán! Không ngờ cũng khá ổn, sau này rảnh rỗi có thể thử xem." Cô cảm nhận được niềm vui của công việc này.
Đặc biệt là thây bói giả mù kia! Dù trông như một người bình thường nhưng Lục Kiến Vi cảm nhận được rằng vận mệnh của anh ta không tệ.
Một số người sinh ra đã có khả năng như vậy.
Lợi dụng lúc này, Lục Kiến Vị chủ động mở lời: "Chuyện Lâm Vũ Tư rời đi, là do sư đệ làm gì đó phải không?”
Cùng một câu hỏi.
Lục Trường Lan liếc nhìn cô, như thể suy nghĩ của mình bị đọc thấu, nhỏ giọng đáp: "Không muốn người khác đến ở."
Anh không muốn có người khác ở trong đạo quan này.
Sư phụ hiện giờ đã đi du lịch, chỉ cần có mình và sư tỷ ở đây là đủ.
Anh cũng sợ làm cho bạn cùng phòng của sư tỷ sợ hãi, quỷ mà anh mời tới là loại tốt! Nó trông rất xấu xí, ngoài việc cười hề hề ra thì không còn khả năng gì khác.
Lục Kiến Vi đặt đũa xuống.
Lục Trường Lan như một đứa trẻ làm sai chuyện: "Sư tỷ đừng giận."
Lục Kiến Vi nói: "Lần sau sư đệ có thể nói với tỷ! Không phải giấu tất cả trong lòng, khiến tỷ rất khó xử."
Cứ lấy chuyện này làm ví dụ, cô đã hứa với Lâm Vũ Tư cũng hỏi qua Lục Trường Lan! Lúc đó anh nói có thể mà lại làm như vậy.
Làm bạn cùng phòng của Lâm Vũ Tư, cô cảm thấy rất khó xử.
Lục Trường Lan ngoan ngoãn nói: "Lần sau chắc chắn sẽ không như vậy."
Lục Kiến Vi nói: "Mời quỷ để dọa người là người là không tốt đâu! Lần sau muốn gì hãy nói với sư tỷ là được... Phải cẩn thận kẻo người khác coi đệ là kẻ mê tín dị đoan."
Một số người mê tín dị đoan thích mời quỷ hại người.
Lục Trường Lan vốn còn buồn, nhưng nghe đến câu cuối cùng lại cười nói: "Không đâu không đâu, ngày mai đệ sẽ xin lỗi cô ấy, sư tỷ đừng giận."
Lục Kiến Vi nói: "Tôi sẽ giải thích với cô ấy! Ăn cơm nào."
Người giấy nhỏ đang vùng vây muốn trèo lên từ trong bát, nằm bên mép, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào hai người, không hiểu được suy nghĩ của loài người.
Sau khi ăn xong, Lục Kiến Vi phụ trách rửa bát.
Lục Trường Lan muốn ngăn cản nhưng không được.
Anh đột nhiên nhớ ra một việc, hỏi: "Đúng rồi! Sư tỷ đã tìm ra nguồn gốc của con quỷ trong giếng nước chưa?”
Lục Kiến Vi suy nghĩ một chút: "Nếu không nhầm thì nó chính là con quỷ bị chết đuối gần đây đã được đưa tin trên báo.
Cô cũng chỉ mới xem được vài ngày trước.
Ngay tại một khu dân cư không xa đây, một người phụ nữ cãi nhau với chồng sau đó bỏ nhà đi! Không ngờ nắp cống trên đường không đậy kín, cô ta rơi xuống cống.
Vài ngày trước, cảnh sát đã tìm thấy thi thể đang trong tình trạng phân hủy, thê thảm không nở nhìn.
Không trách được khi ở trong giếng lại hôi thế.
Chính là một quỷ mới ra đời không biết trời cao đất dày, lại dám đến giếng của Xuất Vân Quan.
Lục Trường Lan không hài lòng nói: "Một cái giếng tốt lành bị hủy mất rồi."
Lục Kiến Vi an ủi: Nước máy cũng khá tốt mà."
Sau khi rửa xong bát đĩa thì đã gần tám giờ tối! Ở trong đạo quan không có nhiều hoạt động giải trí, tự nhiên là sẽ sớm trở về phòng.
Lục Kiến Vi sau khi vệ sinh cá nhân, sắp xếp những thứ của hôm nay.
Tấm biển "Lục Bán Tiên" là ý nghĩ chợt nảy ra, làm để thu hút người, dù sao trên TV cũng dùng thứ này.
Bản thân cô là người thật, dùng cái này càng không sao.
Lục Kiến Vi lại nhớ đến túi khoai tây chiên, hôm nay còn chưa ăn hết.
Bình thường cô không thích ăn khoai tây chiên lắm, thường thì Lâm Vũ Tư mới khiến cô thử vài miếng, lân này cũng để thử hiệu quả.