Mang Theo Wechat Làm Thần Côn - Khương Chi Ngư

Chương 110



Phóng viên hỏi tiếp: "Muốn hỏi một chút, cô trông xinh đẹp như vậy, tại sao lại chọn nghề này mà không làm việc chính đáng?”

Câu hỏi này nghe không mấy dễ chịu.

Lục Kiến Vi nhăn mày nói: "Có lẽ bạn hiểu nhầm, xinh đẹp và bói toán không liên quan và đây là công việc chính đáng."

Cô chỉ vào ba chữ kia: "Đây chính là nghề nghiệp của tôi."

Phóng viên hơi ngại, đổi chủ đề: "Người ta nói cô tìm người đóng giả, cô có gì muốn giải thích không?”

Lục Kiến Vi nói: "Không có gì cần giải thích." Dù cô có giải thích thì vẫn có một số người cũng sẽ không tin.

Phóng viên cảm thấy mình phỏng vấn một người kỳ lạ, hắn ta tiếp tục hỏi: "Vậy mỗi lần lên mạng, cô thấy những người tự xưng là thây bói, chuyên gia phong thủy giả mạo thì cảm thấy thế nào?"

Lục Kiến Vi suy nghĩ rồi nói: "Không có cảm giác gì cả."

Phóng viên: ".

." Người này thực sự kỳ lạ

Hắn ta không còn cách nào khác, chỉ có thể tổng kết rồi nhanh chóng kết thúc buổi phỏng vấn... Sau đó trở về biên tập lại video.

Lục Kiến Vi đột nhiên lên tiếng: "Nếu muốn bói toán thì có thể tìm đến tôi! Weibo của tôi @Lục Bán Tiên - quan chủ Xuất Vân Quan" Phóng viên: "Cô giỏi thật đấy."

Lục Kiến Vi khiêm tốn: "Bình thường thôi! Trên Weibo cũng chỉ có mười nghìn người theo dõi."

Phóng viên: "..."

Hai phóng viên rất nhanh đã rời đi, để lại đám đông đang tò mò gian hàng của Lục Kiến Vị.

Thầy bói mù ở bên cạnh cảm thán, thở dài.

Lục Kiến Vi vừa ngồi xuống, phía trước đã có tiếng động.

Thây bói mù liếc mắt, đứng bật dậy... Vừa thu dọn đồ đạc vừa không quên nhắc nhở: "Quản lý đô thị đến rồi!"

Chưa đầy một phút, đồ đạc đã sắp xếp xong, chuẩn bị rời đi.

Anh ta chuẩn bị rời đi, thấy Lục Kiến Vi vẫn bình thản ngồi đó, nói: "Không đi à? Sẽ bị phạt tiên đó."

Thầy bói mù trước đây đã bị phạt mất nhiều tiền, làm việc vô ích.

Lục Kiến Vi ngẩng đầu nhìn anh"Phạt tiền?"

Cô nhìn về phía lối vào đường có vài quản lý đô thị đang tiến đến, trong mắt lóe lên một tia sáng: "Họ sẽ mang tiền đến cho tôi."

Thầy bói mù không biết nói gì: "Đang là ban ngày đó! Đừng có nằm mơ nữa."

Lục Kiến Vi bình tĩnh nói: "Anh còn chưa viết hai chữ "hối hận cho tôi xem kìa"

Thầy bói mù: "..."

Anh ta bực tức, để ba lô ở một bên, rồi quyết định chờ xem Lục Bán Tiên này làm thế nào để quản lý đô thị đưa tiền cho cô.

Thực ra hôm qua thầy bói mù cũng nghĩ Lục Kiến Vi chỉ đang tìm người đóng giả.

Bởi vì anh ta xem bói bấy lâu nay, thực sự chưa từng thấy trường hợp xem bói lạ lùng như vậy, không ai xem bói mà lại đoán tên món ăn.

Hơn nữa, người bói quẻ còn vừa bói vừa ăn bánh snack nữa...

Thầy bói mù cảm thấy như quan niệm về thế giới của mình đã được làm mới, khi thấy Lục Kiến Vi ăn khoai tây chiên, ông ta còn nuốt nước bọt trong im lặng.

Lục Kiến Vi nhìn xuống đồng hồ.

Hôm qua vào khoảng ba giờ chiều cô ấy ăn khoai tây chiên, bây giờ là hai rưỡi, chỉ còn nửa giờ nữa là khoai tây chiên sẽ mất hiệu lực.

Mất hiệu lực cũng không sao, cô tự biết xem bói.

Lục Kiến Vi vừa nhìn người kia đuổi những người khác đi, vừa tò mò hỏi: "Trước đây anh bị đội quản lý đô thị bắt bao nhiêu lần rồi?”

Thầy bói mù giơ một ngón tay: "Một lần"

Lục Kiến Vi nhìn ông ta với vẻ mỉm cười: "Chắc không chỉ thế nhỉ?"

Cô đã nghe thấy tiếng bực bội trong lòng anh ta, nếu tính cả lần này thì đã là lần thứ năm.

Mở quầy bán hàng bấy lâu, ở nơi này ông ta cũng là người bị bắt nhiều nhất.

Thầy bói mù đỏ mặt, biện minh: "Tôi lừa cô làm gì, lân này ở đây là lần đầu tiên, chỉ là... trước kia ở nơi khác tôi cũng bị bắt..." Vì vậy kinh doanh không dễ dàng, anh lại quay trở về đây.

Ở đây cũng tạm ổn, bấy lâu nay chỉ bị bắt một lần, tiền hàng ngày cũng đủ cho cuộc sống, thậm chí còn có thể tiết kiệm được một ít.