Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế

Chương 30: Boss chó zombie (1)



Đời trước, có lần tình cờ thì Vân Điệp đã cứu mạng một quân nhân, giúp người đó thoát khỏi cái c.h.ế.t trong gang tấc nên cậu ta đã nói cho Vân Điệp biết những điều được gọi là khá bí mật như vậy.

Bấy giờ, có lẽ Viễn Toàn không cố ý nhưng do thói quen nói năng rõ ràng, mạch lạc trong quân đội của Viễn Toàn khiến Vân Điệp hiểu được rằng, tất thảy những quân nhân khác đều chưa từng gặp được chó zombie.

Vân Điệp có chút trầm ngâm, nhưng không lâu sau đó cô liền lên tiếng: “Bây giờ Mộc Miên đưa mọi người về xe đi, tôi sẽ trở lại đó xem Hắc Lào ra sao rồi.”

Vân Điệp cũng thoáng nhìn qua Viễn Toàn, nhưng không đợi Vân Điệp lên tiếng thì Viễn Toàn đã mở lời trước: “Để tôi đi cùng cô, sự việc này có chút kỳ lạ.”

Vân Điệp gật đầu, trong lòng của cô cũng thầm cảm khái. Quả là người thừa kế căn cứ an toàn lớn nhất cả nước trong tương lai, đầu óc không hề đơn giản chút nào.

Chó zombie này xuất hiện rất lạ lùng, Vân Điệp không nghĩ rằng virus sẽ tiến hóa nhanh đến mức có thể lây nhiễm sang cho động vật ở thời điểm hiện tại. Hơn nữa, những nơi khác cũng không có, tại sao nơi này lại có?

Vân Điệp căn dặn Mộc Miên thêm vài điều sau đó quay đầu bước đi, quãng đường từ nơi này trở lại đoàn xe của bọn họ không xa, Vân Điệp khá an tâm. Vì cô đã cảm nhận được dị năng của Mộc Miên cũng lên tới cấp một cao cấp rồi.

Vân Điệp dựa theo sự chỉ dẫn của Mộc Miên để di chuyển. Nhóm của Mộc Miên đi vòng qua khu siêu thị, chọn hẳn một cửa hàng to tướng để thu thập vật liệu. Cửa hàng này là một cửa hàng riêng biệt, tách khỏi khu siêu thị và có năm tầng.

Cũng khá khen cho nhóm của Mộc Miên lần mò ra được nơi này, nếu Vân Điệp là bọn họ thì dù có nhìn thấy, cô cũng không dám vào. Nên biết thực lực của Mộc Miên và Hắc Lào chỉ đang ở trình độ sơ cấp, gặp zombie cấp hai cũng đã có chút chật vật rồi.

Nơi này lớn như vậy, không thể không nâng cao cảnh giác được. Vân Điệp đưa tay ra ngăn Viễn Toàn tiến vào, cô nhắm mắt lại trong chốc lát để cảm nhận xung quanh. Vân Điệp cứ cảm thấy nơi này không được bình thường, mùi hôi thối phát ra quá nồng nặc.

Vân Điệp nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, cô vẫn chưa xác định được, quá kỳ quái. Vân Điệp mở mắt rồi quay sang nhắc nhở Viễn Toàn: “Nơi này rất kỳ lạ, anh nên đi phía sau tôi thì hơn. Tôi có dự cảm không tốt lắm.”



Viễn Toàn đang định hỏi Vân Điệp có cần thêm nhân lực không, nhưng thấy tư thế của Vân Điệp như vậy thì anh cũng im lặng ngậm chặt miệng. Xem ra, càng nhiều người sẽ càng là việc phiền phức với Vân Điệp thì phải.

Viễn Toàn không nhịn được lên tiếng trấn an Vân Điệp: “Cô đừng lo, tôi sẽ tự bảo trọng. Tôi không vô dụng đến mức cần một cô gái trẻ bảo vệ đâu.”

Vân Điệp nhún vai đối với những lời Viễn Toàn vừa nói, đồng thời thì cô cũng im lặng và không hề đáp lại. Nếu là tầm vài năm, gần chục năm nữa mà Viễn Toàn nói vậy thì Vân Điệp sẽ hoàn toàn tin tưởng.

Nhưng hiện tại thì dị năng của Viễn Toàn chỉ mới đạt ngưỡng cấp hai cao, kinh nghiệm thực chiến cũng chưa có nhiều. Mà nơi đây lại kỳ lạ như vậy, những lời nói này của Viễn Toàn, đương nhiên Vân Điệp không hề để trong lòng.

Nếu như gặp phải thứ gì mạnh một chút thì chắc chắn Viễn Toàn sẽ không thể nào chống đỡ nổi. Toàn thân Vân Điệp rơi vào trạng thái cảnh giác cao độ, hai chân cô bước đi nhẹ nhàng như một chú mèo hoang, không hề gây ra dù chỉ là một chút tiếng động.

Dù có cố kìm nén thì Viễn Toàn vẫn không khỏi giật mình kinh ngạc với những gì anh đã thấy từ Vân Điệp. Tuy nói thực lực của Vân Điệp cao, nhưng một cô gái trẻ tuổi thế này lấy đâu ra hằng hà sa số những kinh nghiệm dày dặn mà chỉ những người từng vào sinh ra tử mới biết được chứ?

Xem ra, thực lực của Vân Điệp cao cường thế này cũng không phải là do may mắn hay ngẫu nhiên mà đạt được, Viễn Toàn cảm nhận rằng trên người Vân Điệp có rất nhiều bí mật. Thực tế, Vân Điệp có thể nhận thấy được tầm mắt nghi vấn của Viễn Toàn. Nhưng căn bản là điều đó không hề ảnh hưởng đến cô.

Những điều này, Vân Điệp cũng không cần phải che giấu làm gì. Bởi hiện giờ, mọi người đều mang một tâm lý chung là sẽ dè chừng kẻ mạnh và giẫm đạp kẻ yếu. Đương nhiên là Vân Điệp không cần tỏ ra quá yếu kém làm gì cả.

Bên trong cửa hàng năm tầng này bày bán đa số những vật dụng chuyên về máy móc hay những dụng cụ chuyên dụng về việc leo núi, cắm trại. Bên trong hiện giờ vô cùng im lìm, không có lấy một tiếng động dù chỉ là nhỏ nhất.

Chỉ có mùi hôi thối nồng nặc đang ập thẳng vào mũi khiến cho Vân Điệp lẫn Viễn Toàn đều có chút điêu đứng bởi nhất thời chưa thể thích nghi kịp. Ban nãy Vân Điệp biết trước được nhưng cũng chẳng nghĩ nó sẽ gay gắt đến mức khiến người ta muốn tắt thở thế này.

Vân Điệp lấy ra một chiếc khăn tay buộc ngang mũi để ngăn bớt mùi hôi thối, dù rất muốn tẩm lên khăn tay chút nước hoa hoặc dầu gió gì đó để bản thân có thể dễ chịu hơn nhưng với tình hình hiện tại thì điều đó là không thể.



Vì nó sẽ khiến cho Vân Điệp tạm thời bị mất đi khứu giác, gây bất tiện cho hành động của cô khá nhiều. Đặc biệt là trong lúc này, Vân Điệp vẫn chưa biết bản thân đang phải đối mặt với thứ gì.

Vân Điệp đi một vòng quanh tầng trệt nhưng vẫn không thấy có gì kỳ lạ, chỉ có lũ zombie cấp hai trở xuống đang đi tới đi lui như vui xuân trẩy hội, đông vui vô cùng.

Vân Điệp vẫy tay phóng ra một chùm lôi điện làm lũ zombie ở gần cô cháy khét lẹt, Viễn Toàn bên kia cũng không hề ngơi tay, phóng ra một ngọn lửa cao thiêu rụi cả một bầy zombie đang muốn tiến đến gần. Song dị năng của Viễn Toàn là dị năng hệ hỏa và dị năng hệ băng.

Nghe ra thì có chút trái ngược nhưng Viễn Toàn lại kết hợp hai dị năng ấy rất nhuần nhuyễn, Vân Điệp thầm gật gù trong lòng, không hổ là người đàn ông nổi trội trong tận thế. Dù dị năng chỉ mới ở cấp hai và phải tự tìm tòi thì vẫn có thể tiến triển nhanh như vậy.

Tiêu diệt hết quá nửa những zombie dưới tầng trệt để không còn vật cản đường, Vân Điệp liền tiến lên tầng một. Cầu thang ở đây phải gọi là được xây dựng đứng vì không gian có hạn. Nên tầm nhìn lên trên cũng bị khuất không ít, chỉ có thể đi bước nào xem xét bước ấy mà thôi.

Đang di chuyển thì Vân Điệp cau chặt mày lại, cô nghe được tiếng bước chân đang tiến đến gần. Có vẻ như Viễn Toàn không hề nghe được tiếng bước chân khẽ khàng ấy, thấy Vân Điệp đột nhiên dừng lại thì Viễn Toàn liền lấy làm lạ mở lời: “Sao cô không đi tiếp?”

Vân Điệp chặc lưỡi một tiếng, cô đưa tay đẩy Viễn Toàn về phía sau rồi phóng ra một tia lôi điện, chuẩn xác đánh trúng một bầy gồm cả năm sáu con ch.ó zombie đang mon men lợi dụng góc khuất tiến đến gần hai người.

Viễn Toàn khá bất ngờ trước sức lực của Vân Điệp, nhìn Vân Điệp mảnh mai như vậy mà có thể đẩy anh lùi về phía sau một đoạn dài. Đồng thời Viễn Toàn cũng trách bản thân quá sơ ý, hiện giờ nghĩ lại lời nói của mình ban nãy không khỏi có chút khổ não.

Hóa ra Vân Điệp thật sự cần phải bảo vệ anh, Viễn Toàn thở dài một hơi, nép người về phía sau kỹ hơn để tránh làm vướng bận hành động của Vân Điệp. Hiện giờ Viễn Toàn mới hiểu cái nhún vai của Vân Điệp là có ý gì.

Về phần Vân Điệp thì cô lại bị giật mình bởi mức độ tiến hóa của chó zombie. Mấy con ch.ó zombie này đều đạt tới cấp ba thấp cả, đã hình thành một chút tư duy, biết ẩn nấp để tiến đến gần và tiếp cận con mồi.