Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế

Chương 34: Cứu một đứa bé



Trong lối đi này cũng có chút ánh đèn le lói, nhưng đối với những người bị cận mà nói thì đó cũng không phải là đèn, bởi nó chẳng thể giúp họ nhìn thấy được bất cứ điều gì cả.

Di chuyển không quá lâu thì Vân Điệp liền nghe thấy tiếng cười điên cuồng truyền tới, trông đến vô cùng vang dội. Vân Điệp khẽ nhíu chân mày, lẳng lặng bước tiếp về phía trước. Trước mặt của Vân Điệp là một cánh cửa bằng kính, cô di chuyển đến và thăm dò bên trong.

Bên trong cửa kính là một phòng thí nghiệm có đầy đủ tất cả các loại máy móc cần thiết. Tiếng cười mà Vân Điệp nghe được từ xa là phát ra từ người đàn ông trung niên mặc áo blouse, đầu tóc rối bù.

Cười xong một tràng dài, người đàn ông trung niên mặc áo blouse quay sang hỏi hai người đàn ông mặc vest đen: “Nó vẫn khỏe mạnh chứ? Khi hai người bắt nó có thấy cha mẹ của nó không?”

Một trong hai người mặc vest đen rất mực cung kính, trả lời với người đàn ông trung niên mặc áo blouse: “Có thưa tiến sĩ, đứa nhỏ vẫn khỏe mạnh. Còn về cha mẹ của đứa nhỏ thì thành thật là hai người chúng tôi không hề thấy, trước khi rời khỏi căn biệt thự thì chúng tôi đã cố tình lục soát thêm vài bận nhưng cũng không có kết quả khác.”

Tên tiến sĩ xoa cằm nhọn vài cái, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, gương mặt âm trầm hơn lúc nãy rất nhiều: “Tên nhãi nhép đó trốn cũng nhanh thật, nó tưởng là tôi không tìm ra nó được chắc.”

Tên tiến sĩ đưa tay xoa cái trán bóng loáng không có một cọng tóc nào của lão: “Hai cậu kéo thằng nhỏ ra đi, thuốc gần hết tác dụng nên nó cũng sắp tỉnh rồi đấy.”

Hai người đàn ông mặc vest đen nghe vậy thì liền tiến đến mở chiếc bao tải ra. Bấy giờ, Vân Điệp mới nhìn thấy bên trong bao tải đang đựng một cậu bé khoảng mười tuổi. Trông cậu bé khá bất thường bởi làn da trắng bệch như bị bệnh bạch tạng, gương mặt tuấn tú có mạch m.á.u dày đặc cứ thoát ẩn thoát hiện.

Vân Điệp khẽ nhíu mày, do những người này gây ra ư? Nếu vậy thì quả thật là vô nhân đạo, một đứa nhỏ như thế cũng đành lòng ra tay cho được. Vân Điệp nhẫn nhịn giây lát, nếu chưa đến lúc cấp bách thì cô không thể ra tay, cô cần thêm thông tin hữu dụng.

Những người này là người của nước A, Vân Điệp có thể hiểu được những gì bọn họ nói là vì đời trước cô đã tự học được ngôn ngữ của nước A trong những lần bôn ba bên ngoài làm nhiệm vụ. Dựa vào những manh mối mà cô có được hiện tại, nước A chính là chủ mưu đứng sau cơn dịch bệnh khủng khiếp này.

Nếu không phải, ít nhất nước A cũng là nơi nắm giữ được bí mật to lớn nào đó hay có liên quan đến chủ mưu thật sự chẳng hạn. Dù là giả thiết nào thì nước A cũng chẳng phải kẻ vô tội được. Về phần Lê Tấn Hào, ông ta cùng lắm chỉ là tay sai của nước A mà thôi, không hơn không kém.

Sau khi hai người đàn ông mặc vest đen kéo đứa nhỏ ra, tên tiến sĩ liền tiến đến vỗ lên mặt đứa nhỏ vài cái, qua vài cái vỗ không mạnh không nhẹ thì đứa nhỏ liền tỉnh. Thế nhưng bộ dáng của đứa nhỏ không hề hoảng loạn hay sợ hãi, đứa nhỏ giống như một bức tượng đá vô hồn, cứ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào tên tiến sĩ với vẻ mặt vô cảm.

Tên tiến sĩ cũng nhìn thẳng vào mắt đứa nhỏ để xem xét hồi lâu: “Hay lắm, hay lắm. Đúng là tao đã không oan uổng cho cha của mày, tên nhãi nhép đó đúng là đã phản bội lại chính phủ. Nó và con vợ của nó, hay lắm.”

Nói đoạn, tên tiến sĩ ra dấu cho hai người đàn ông mặc vest đen tiến đến trói đứa nhỏ lên băng ca. Tên tiến sĩ nhanh chóng lấy kim tiêm và một loại dung dịch màu đậm: “Hai cậu giữ chặt nó cho tôi, đừng xem thường đứa nhỏ này. Nếu không nhân lúc còn thuốc để tiêm, đợi đến khi sức lực của nó hồi phục lại rồi thì chúng ta c.h.ế.t chắc.”



Hai người đàn ông mặc vest đen nghe vậy thì liền tiến lên giữ chặt đứa nhỏ, hai người bọn họ bắt được đứa nhỏ này cũng là nhờ kế hoạch dương đông kích tây của tiến sĩ để ra từ trước. Hai người bọn họ cũng đã thấy được ít nhiều thực lực của đứa nhỏ này, nếu đợi nó tỉnh lại thì người tắt thở có khi chính là bọn họ thật đấy.

Bấy giờ, gương mặt của đứa nhỏ vẫn không có sự thay đổi gì cả, dường như nó không hề nghe được những gì đang sắp diễn ra với mình, vẫn im lặng nhìn chằm chằm tên tiến sĩ. Thế nhưng Vân Điệp lại không thể đứng im được, cô đưa tay đẩy cánh cửa kính ra, phóng ba tia sét vào ba người bên trong phòng rồi bế đứa nhỏ xuống.

Vân Điệp cũng không có thời gian nói nhiều với đứa nhỏ, cô chỉ kịp kéo đứa nhỏ về phía sau người và chắn phía trước để phòng trường hợp đứa nhỏ bị tập kích bất ngờ. Vì Vân Điệp cố ý khiến cho hai người đàn ông mặc vest đen bị bất tỉnh nên hiện còn mỗi tên tiến sĩ là tỉnh táo.

Vân Điệp nhìn thẳng tên tiến sĩ bằng ánh mắt cảnh giác xen lẫn oán hận khó che giấu. Bởi ông ta đứng quay lưng lại nên Vân Điệp không nhìn được cận mặt, hiện tại cô mới thấy rõ mặt của lão. Tên tiến sĩ này chính là tên rút m.á.u cô mỗi ngày cho đến khi m.á.u huyết của cô cạn kiệt, rồi ra lệnh cho người ném cô xuống hố xác ở đời trước - Tiến sĩ Churu.

Vân Điệp siết chặt hai tay để giữ bản thân bình tĩnh trở lại, cô nhếch hai khóe môi lên thành một nụ cười nhạt: “Tiến sĩ Churu đây mà, thật hân hạnh quá.”

Churu nghe vậy thì lập tức quên đi đau đớn, quay phắt lên nhìn vào Vân Điệp. Nhìn lúc lâu thì Churu cũng không nghĩ ra được lão đã từng gặp Vân Điệp khi nào: “Cô cũng là người nước A ư? Cô là ai? Tại sao lại biết tôi?”

Vốn dĩ, Churu là một tiến sĩ ẩn danh làm việc cho chính phủ với những nghiên cứu phi thường, Churu được chính phủ của nước A đào tạo từ bé và xuyên suốt cuộc đời của lão đều vùi đầu trong phòng thí nghiệm. Cái tên Churu cũng là danh xưng lão mới được cấp trên chỉ đạo xuống vì thuở nhỏ đến nay, lão chẳng có lấy một cái tên.

Người biết lão đã ít mà người biết danh xưng mới của lão lại càng ít hơn, do đó Churu mới giật nảy mình khi Vân Điệp lại kêu đúng tên lão mà giọng điệu của cô giống như hai người không hề quá xa lạ với nhau.

Vân Điệp thấy vẻ mặt Churu trở nên hoảng hốt thì có chút nực cười. Cô nhìn Churu bằng ánh nhìn mỉa mai: “Nếu đã có duyên gặp gỡ thế này thì chúng ta cũng nên tâm sự một chút đi chứ, không thì không vui đâu đấy.”

Nhìn thấy tia tàn nhẫn hiện lên trong ánh mắt của Vân Điệp, cánh tay Churu nhanh chóng đưa ra nhằm muốn ấn vào cái nút màu đỏ kế bên để tạo ra tín hiệu cầu cứu. Nhưng Vân Điệp đã sớm thấy được hành động ấy của Churu, đương nhiên là cô sẽ không cho lão ta toại nguyện.

Vân Điệp phóng một tia lôi điện qua làm hư cái nút đỏ, sau đó dùng lôi điện khống chế Churu. Có vẻ như việc moi thông tin từ miệng Churu là không hề dễ dàng chút nào nhưng Vân Điệp không nghĩ cô sẽ thất bại.

Lôi điện được Vân Điệp điều khiển chạy dọc toàn thân của Churu khiến lão ta tê liệt hoàn toàn. Ở mỗi khớp xương như có kim châm đau nhói do Vân Điệp đã cho điện tích tụ nhiều hơn ở những chỗ ấy, loại đau đớn này không dừng lại ở đó mà mỗi một lúc lại càng tăng thêm khiến cho Churu dù có muốn thì tâm trí cũng không thể duy trì sự gan lì nữa.