Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế

Chương 41: Căn cứ an toàn Quân Đội



Trước khi rời đi, Vân Điệp bỏ lại một câu cuối cùng: “Chỉ có thể cứu đứa nhỏ, hoặc là cả hai người bọn họ cùng chết.”

Một đêm đầy nặng nề qua đi, ánh bình minh ló dạng khiến Vân Điệp cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn được phần nào. Ánh nắng ban mai như xua tan đi nỗi ngột ngạt trong lòng của Vân Điệp, cô bước ra sân ngoài tập vài động tác để khai thông gân cốt. Viễn Toàn thấy vậy cũng bước nhanh đến chào hỏi cô.

Vân Điệp gật đầu đáp lại, hai người bàn bạc đôi ba câu về lịch trình. Từ đây đến thành phố trung tâm mất nửa ngày đường, nên hai người quyết định sẽ xuất phát từ sớm để mọi thứ thuận tiện hơn phần nào, từ đường xe chạy lẫn đường chim bay đều có một mức độ an toàn nhất định vào ban ngày hơn là di chuyển vào ban đêm.

Bên phía đoàn của Viễn Toàn đang hộ tống gần trăm người, có hai chiếc xe buýt cỡ lớn và một chiếc xe Jeep quân đội, bao gồm cả người dân và người trong quân đội được chuyên chở. Hành trình di chuyển đến thành phố lớn đoàn xe không có quá nhiều trở ngại, bởi chiếc xe Jeep quân đội dẫn đầu đoàn đã có Vân Điệp và Viễn Toàn nên tình trạng bị zombie cản đường là không có khả năng xảy ra.

Không ngoài dự đoán của Vân Điệp, tòa nhà cao nhất ở thành phố trung tâm đã được rào chắn lại rất nghiêm ngặt, thấy chiếc xe Jeep quân đội của Viễn Toàn chạy đến thì rào chắn liền bật mở để đón đoàn xe chạy vào bên trong.

Bên trong cũng không có gì đặc biệt, chỉ là zombie đã bị quét sạch không còn một mống và có hẳn nơi dùng để nghỉ ngơi khá sung túc. Bên phía căn cứ an toàn sẽ phái hai chiếc máy bay trực thăng đến để đón người, một ngày trung bình chỉ có thể đi ba chuyến nên những người còn lại sẽ phải sinh hoạt ở nơi này trong thời gian chờ đợi.

Vì có giao dịch với Vân Điệp nên cha Giang sẽ được lên chuyến bay cuối cùng này. Những người khác định lên tiếng so đo thì thấy cả người cha Giang đều đang băng bó, bộ dạng sắp c.h.ế.t đến nơi rồi, do đó đều tự động im lặng. Vân Điệp với cha Giang, Viễn Toàn khẽ nhìn nhau cười thầm, dù sao thì cũng không thể khiến đám đông náo loạn, phải dùng mưu kế mà thôi.

Vân Điệp và cha Giang tranh thủ nói với nhau vài câu, cuối cùng cũng phải bịn rịn chia tay bởi không thể trì hoãn thêm được nữa. Vân Điệp phải lặp đi lặp lại, vừa hứa hẹn lại vừa khẳng định khi nào ổn định đôi chút sẽ đón ông thì cha Giang mới hơi yên lòng.

Vân Điệp đứng trên sân thượng của tòa nhà nhìn bóng dáng của chiếc máy bay trực thăng càng lúc càng xa rồi chỉ còn lại một chấm nhỏ, cuối cùng là biến mất tăm. Vân Điệp nhai một ngụm mứt dẻo, cô chớp mắt vài cái rồi nắm tay Sinnik rời khỏi sân thượng.

Vân Điệp chầm chậm tiến đến chào tạm biệt mọi người và Viễn Toàn để bắt đầu hành trình của mình. Lúc bấy giờ, Tố Như lại đứng ra: “Chị Điệp, em sẽ không đến căn cứ an toàn. Em muốn đi cùng với chị.”

Vân Điệp nghe Tố Như nói vậy thì liền chuyển tầm mắt của mình sang hai vợ chồng Tố Phóng. Thấy vậy, Tố Phóng có chút ngậm ngùi lên tiếng: “Con bé đã nói với tôi rồi, hai vợ chồng già chúng tôi cũng bị con bé thuyết phục.”

Vân Điệp khẽ lắc đầu: “Theo tôi sẽ không thể an toàn, những việc tôi định làm hiểm nguy không kể siết cũng lắm phần gian nan vất vả. Tôi nghĩ ông bà đây nên suy nghĩ lại thì hơn.”

Nghe lời Vân Điệp nói, quả thật hai vợ chồng Tố Phóng có chút chần chừ. Bấy giờ, tiếng của Diệu Tôn lại vang lên: “Em không quản ngại gian lao, em mong chị hãy đưa em theo cùng.”



Vân Điệp nhìn sang Diện Phỉ, cô thấy bà mỉm cười nồng hậu, khẽ gật đầu với cô. Còn dì Ba thì đương nhiên là phải đồng ý để Văn Hậu theo cô, bởi chân của Văn Hậu cần Vân Điệp mới có thể chữa lành được. Nếu nói thẳng ra, ngay từ giây phút Văn Hậu nói ra câu nói ấy với Vân Điệp thì cậu đã là người của Vân Điệp rồi.

Nói đi thì cũng phải nói lại, tuy bản tính Vân Điệp lạnh nhạt và còn có thể gọi là nhẫn tâm. Nhưng hầu như ai nấy đều có thể nhìn rõ được bản tính nghĩa hiệp của cô, khi cô thông báo Hắc Lào đã bị mất tích thì vẻ thương tiếc cũng thoáng ẩn hiện bên trong đôi mắt không gợn sóng ấy.

Nên dù Vân Điệp nói có khó khăn, hiểm trở thì dì Ba cũng không nghĩ Vân Điệp sẽ khoanh tay, đứng yên nhìn Văn Hậu rơi vào cửa tử, bởi dù sao Văn Hậu cũng có thể xem như người của cô rồi. Gừng càng già càng cay, dì Ba đã sớm nhìn thấu được tham vọng của Vân Điệp, do đó cô cần một người trung thành, tin cậy ở bên để giúp đỡ mình.

Văn Hậu là đàn ông, nam nhi chí lớn ở bốn phương. Dù có vào căn cứ an toàn thì đàn ông trai tráng vẫn phải đi lao động, hoặc nếu có dị năng cũng phải đăng ký theo tổ đội để ra ngoài g.i.ế.c zombie lấy tinh hạch hay thu thập vật liệu thì cuộc sống trong căn cứ an toàn mới có thể gọi là ổn định. Bây giờ đôi chân của Văn Hậu bị liệt như vậy, có vào căn cứ an toàn cũng chỉ có thể lặng lẽ mà sống đến cuối đời mà thôi, không dám đi đâu cả.

Thà dì Ba để Văn Hậu đi theo Vân Điệp, có mất mạng thì cũng thỏa được lòng trai, ít nhất là đã từng mạnh mẽ, hiên ngang mà tung hoành ngang dọc. Có lẽ Diện Phỉ cũng không nghĩ khác hơn dì Ba, ánh mắt của hai người chạm nhau liền có thể nhận thấy được điều đó, cả hai khẽ mỉm cười một tiếng.

Hai vợ chồng của Tố Phóng lại đang có chút giằng co sau khi nghe lời Vân Điệp nói, nhưng nghĩ lại. Tố Như là người song dị năng, dù có gia nhập vào căn cứ an toàn cũng không thể không lên tuyến đầu được, càng không thể ở lì trong căn cứ an toàn. Mà lòng người ấm lạnh, hai người cũng không tránh khỏi lo lắng khi Tố Như cùng xông pha với những người lạ lẫm khi con bé vừa mới chân ướt chân ráo ra đời.

Nếu đã vậy thì chi bằng cho Tố Như đi theo Vân Điệp sẽ khiến hai người bọn họ an tâm hơn. Lúc Tố Như sốt cao, trong quá trình thức tỉnh dị năng đầy gian nan thì Vân Điệp cũng không hề bỏ mặc mà luôn trông nom. Hơn nữa, Vân Điệp là người có kinh nghiệm về dị năng vô cùng phong phú.

Những người dị năng được Vân Điệp hướng dẫn không bao lâu đã có thể ổn định, điều khiển được dị năng của mình một cách thuần thục. Sau giây phút đắn đo thì hai vợ chồng Tố Phóng cũng rất thuận vợ thuận chồng mà cùng nhau đồng ý, Tố Như thấy vậy vui như mở hội, khóe miệng chúm chím không thôi.

Thế là Vân Điệp chào tạm biệt Viễn Toàn và mọi người. Viễn Toàn tựa vào rào chắn nhìn chiếc SUV và chiếc RV đang từ từ mất hút nơi phía xa, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài một tiếng. Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Vân Điệp tìm một khu nghỉ dưỡng nhỏ cách đầm lầy Miền Cát một đoạn không xa lắm, cô sẽ sắp xếp cho những người khác ở lại nơi này. Ban đầu, Vân Điệp nghĩ chỉ có mỗi Văn Hậu và Sinnik, nhưng nay lại thêm Tố Như và Diệu Tôn. Nếu vậy thì cô lại càng không cần quá lo lắng về vấn đề an toàn của bọn họ nữa.

Lúc này, mặt trời đã lên cao quá nửa đầu. Ánh nắng mặt trời gay gắt như muốn thiêu đốt người khác. Nếu chỉ nhắm mắt và đi thì có khi lại nghĩ rằng bản thân đang ở sa mạc, bởi quá nóng. Vân Điệp tiến vào khu nghỉ mát tìm dây điện, cô chỉ cho Văn Hậu thấy cái hồ nhân tạo nhỏ ở bên cạnh quầy lễ tân: “Cậu cho băng vào đây để chúng ta lấy nước.”