Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế

Chương 64: Bất thường



Tập trung nghe một chút thì cha Giang có chút giật mình khi nhận ra đó là tiếng của Lục An. Cha Giang liếc mắt qua Vân Điệp, ông thấy cô vẫn lẳng lặng đứng đó thì hiểu rõ Vân Điệp đã sớm biết người bên trong là ai. Thấy vậy, cha Giang dùng ngón trỏ của ông viết chữ vào tay của Vân Điệp để giao tiếp với cô.

Cha Giang muốn hỏi người đàn ông kia là ai. Vân Điệp nuốt xuống một ít mứt dẻo vừa nhai xong, dùng ngón trỏ viết vào tay cha Giang mấy chữ: "Viễn Bần, con trai trưởng của Đại tướng Viễn Liên. Một kẻ bất tài vô dụng."

Chỉ với hai câu ngắn gọn thì Vân Điệp đã cung cấp đầy đủ các thông tin cần thiết cho cha Giang để ông có thể hiểu một cách tổng quát về Viễn Bần. Bấy giờ trong đầu cha Giang đang nhảy số liên tục, ông đang cố gắng đoán ra mục đích của Lục An nhưng được nhiên là suy nghĩ cho lắm thì mọi chuyện cũng hoàn không.

Thấy Vân Điệp vững vàng như vậy, cha Giang cũng đành im lặng theo dõi diễn biến tiếp theo. Lát sau, khi tiếng rên rỉ dần dần biến mất thì Vân Điệp và cha Giang nghe được giọng nói nũng nịu của cô ra truyền ra: "Anh hứa với người ta rồi đó nha. Người ta phải được đi theo đó, nếu không thì người ta giận anh luôn."

Viễn Bần cười ha ha: "Không hiểu sao em lại muốn đi tới nơi khỉ ho cò gáy đó, ở nhà được anh xoa nắn thương yêu không phải tốt sao. Nhưng nếu em đã muốn rồi thì anh sẽ chiều. Việc anh đã hứa với em thì có bao giờ anh thất hứa chưa mà em lo?"

Lục An cười xởi lởi: "Thấy ghét hà. Tại tính người ta hay lo xa vậy thôi chứ bộ. Người ta tin anh nhất trên đời đó. Ư a a, anh xấu quá hà, đừng mà ư ư… người ta đang nói chuyện mà ư…"

Vân Điệp kéo áo cha Giang rồi nhanh chóng rời khỏi góc khuất. Cha Giang cũng nhanh chân đi theo Vân Điệp, nếu phải nghe thêm những âm thanh đại chiến đó thêm lát nữa chắc ông bị tụt huyết áp mất. Chỉ là cha Giang cũng đang suy nghĩ xem Lục An đang nói đến vấn đề gì.

Đi một đoạn khá xa, Vân Điệp mới chậm rãi cất lời: "Con nghĩ cô ta đang nói đến chuyến đi đến địa điểm của con zombie cấp bốn đang hợp tác với nước A. Để xem… nếu dựa vào những biểu hiện của cô ta thì là vậy. Bởi cô ta đang cố gắng tiếp cận gia đình chúng ta."

"Vậy cụ thể thì con nghĩ nó muốn nhắm vào ai?"

"Vào con. Con cứ luôn có cảm giác cô ta biết rõ hết mọi chuyện. Giống như mọi chuyện xảy ra đều được cô ta dự liệu sẵn. Cái cảm giác đó khiến con cảm thấy khó chịu vô cùng."



"Hơn nữa, Lục An cũng không phải chỉ có mỗi một dị năng là dị năng hệ trị liệu, cha biết điều đó chứ? Dị năng hệ trị liệu của cô ta quả thật chỉ vừa mới leo lên đầu cấp hai, nhưng dị năng hệ mê hoặc của cô ta đã leo lên đến đầu hàng ba rồi."

Cha Giang kinh ngạc đến nỗi há hốc miệng: "Nghĩa là Lục An sở hữu song dị năng ư?"

Vân Điệp gật đầu không chút do dự: "Từ lần đầu nhìn thấy cô ta con đã cảm nhận được mơ hồ điều gì đó rồi. Nhưng dị năng hệ mê hoặc có khả năng tự ẩn giấu, do đó dù cho con có thực lực cao hơn cô ta thì cũng khó lòng mà phát giác ra được. Chỉ là ban nãy cô ta đã sử dụng dị năng hệ mê hoặc đối với Viễn Bần cho nên con mới có thể nhận ra được."

"Lục An này không hề đơn giản, con không thể để cô ta về căn cứ Nguyên Nhiên được. Xem ra cô ta có chủ đích đi theo trong chuyến hành trình này cũng không phải là không tốt."

Ngày hôm sau, Vân Điệp đưa mọi người lên trực thăng trở về căn cứ an toàn Nguyên Nhiên. Cha Giang, dì Ba và Diện Phỉ, đương nhiên là bao gồm cả Hồng Miên đang tủm tỉm cười nói cùng cha Giang nữa. Hai mẹ con Văn Hậu và hai mẹ con Diệu Tôn nhìn nhau hồi lâu bởi không khí kì lạ giữa Vân Điệp và Hồng Mân, nhưng không lâu sau đó thì họ đã nhìn ra được Vân Điệp không hề có thái độ hòa hoãn với Hồng Mân.

Nhưng hai cha con Vân Điệp vẫn không có vẻ gì là không vui với nhau cả, điều đó không khỏi khiến cho bọn họ cảm thấy kì lạ. Thế nhưng dù sao thì đó cũng là chuyện nhà của Vân Điệp, bọn họ tốt nhất là nên tránh xa Hồng Miên ra thôi. Bởi ngay cả bản thân bọn họ cũng thấy được sự thảo mai của Hồng Miên.

Sau khi đưa mọi người trở về căn cứ Nguyên Nhiên và sắp xếp xong xuôi thì Vân Điệp cũng không rời đi ngay lập tức mà thông báo với mọi người rằng cô sẽ ở lại đây nghỉ ngơi một đêm. Thế nhưng mục đích thật sự của Vân Điệp lại là Sầm Uông.

Vân Điệp ôm cây đợi thỏ đến nửa đêm thì nghe tiếng gió lùa rất khẽ ngoài cửa sổ, nhưng đợi mãi cô vẫn không thấy Sầm Uông đâu cả. Bỗng sau lưng Vân Điệp có tiếng nói cất lên: "Ồ, anh không biết là em lại mong nhớ anh đến như thế đấy."

Vân Điệp có chút giật mình, cô xoay người nhìn lại thì thấy Sầm Uông đã nằm kế bên mình từ khi nào. Vân Điệp thầm mắng chửi trong lòng, tên này đúng là ma quỷ mà: "Tôi có chuyện cần nhờ anh giúp. Anh giúp hay không giúp thì nói một lời?"

Sầm Uông không nhịn được bật cười, cô gái này cũng quá kiêu ngạo rồi. Phải biết là từ xưa đến nay chưa có một ai dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với anh cả. Nói cho rõ thì cũng không phải không có, nhưng đều tắt thở cả rồi: "Tôi chiều em nên em có quyền kiêu ngạo, nhưng dường như em không nhớ tôi nhỉ?"



Da gà của Vân Điệp thoáng nổi lên khi đôi tay của Sầm Uông đang bắt đầu chu du trên cơ thể cô: "Đừng xù lông với tôi nữa. Chẳng lẽ em thật sự mong muốn mối quan hệ của chúng ta chỉ có mỗi t.ì.n.h d.ụ.c thôi ư? Điệp, em nói đi."

Vân Điệp mím môi, bỗng cảm thấy môi có chút khô khan: "Vậy anh thì sao? Không phải anh đang muốn mối quan hệ của chúng ta phát triển theo hướng đó thôi à?"

Sầm Uông khẽ thở dài bất đắc dĩ, anh đưa tay mân mê đôi môi đỏ mọng của cô: "Khôn quá hóa dại. Em khôn khéo như vậy lại còn biết thuận theo thời thế để sinh tồn, thế nhưng em không nhận ra được tình cảm mà tôi dành cho em ư? Tôi thích em nên mới chiều em, thích em nên tôi mới có thể dung túng."

"Vậy tại sao anh không nói rõ ràng với tôi mọi chuyện mà giấu giếm tôi nhiều việc đến như vậy? Vì anh mà tôi suýt c.h.ế.t trong tay của tên điên kia, anh còn chẳng thèm nói một lời đã chuồn đi mất."

"Con gái bọn em đúng là không thèm nói lý lẽ. Hôm đó vì tôi thấy em khó chịu, trông em bực bội vô cùng lại còn luôn miệng đuổi tôi đi nên tôi mới đi khỏi vì sợ em giận càng thêm giận. Bây giờ ngược lại tôi trở thành kẻ có lỗi rồi?"

"Còn những việc khác, em nói xem là em có bao giờ chịu nghe tôi nói chuyện không? Mỗi lần gặp nhau em không đánh thì cũng mắng, không mắng thì xua đuổi hay thậm chí còn muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tôi luôn. Tôi có cơ hội nói được bất cứ điều gì với em chắc cũng là vạn hạnh đấy."

Vân Điệp quệt miệng, đương nhiên là những lời Sầm Uông nói đều không sai lệch. Rõ ràng từ trước đến nay bọn họ đều ở chung bằng cách thức như thế: "Hừ, buồn cười. Tất cả còn không phải là tại biểu hiện của anh à. Đi mây về gió, hành tung của anh cũng ít có bí ẩn lắm đấy. Thế bây giờ ý anh tất thảy mọi chuyện đều là lỗi của tôi à?"