Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế

Chương 67: Người đi qua thế giới



Sau khi bàn giao mọi chuyện xong xuôi thì Vân Điệp cũng từ biệt mọi người để lên đường. Cha Giang là người không nỡ nhất vì ông mới gặp mặt con gái không bao lâu, bây giờ lại phải mỗi người mỗi ngã. Văn Hậu sớm đã được Vân Điệp giao nhiệm vụ riêng nên không có ý kiến gì về việc phải ở lại căn cứ.

Nhưng Tố Như thì không, cô buồn bực vô cùng vì Diệu Tôn thì được Vân Điệp đưa đi chung còn cô thì không. Dù trong Tố Như trông có vẻ hiền dịu nhưng trên thực tế thì lại khá nóng nảy và xốc nổi. Vân Điệp không nghĩ sẽ giao một nhiệm vụ cần nhiều sự nhẫn nại như vậy cho Tố Như.

Lên máy bay, Vân Điệp hội họp với Viễn Toàn và sáu người khác nữa. Sau khi Viễn Toàn chào hỏi Vân Điệp và giới thiệu Vân Điệp với mọi người, để mọi người tự chào hỏi cô. Bởi ban đầu, sáu người bọn họ đã nghe cấp trên thông báo xuống về Vân Điệp. Biết rõ Vân Điệp là người có thực lực không thể xem thường, đồng thời cũng là bùa bảo hộ cho bọn họ nên mọi người đều rất khách khí với cô.

Viễn Toàn thấy vậy thì quan sát kĩ thần sắc trên mặt Vân Điệp, thấy cô không có gì bất mãn hay khó chịu mới an tâm. Bởi có một số người không thích sự khách khí, tôn trọng của người khác vì đi cùng với sự khách khí đó sẽ là sự xa cách như có như không.

Nhưng xem ra Vân Điệp không phải là tuýp người như vậy, điều này cũng khiến Viễn Toàn khá an tâm khi đồng hành cùng Vân Điệp. Nên biết, một kẻ mạnh lại muốn nhận được sự đối đãi bình thường từ mọi người chính là tuýp người khó đối đãi nhất. Tính tình Vân Điệp rõ ràng lại độc lập, không màu mè như thế khiến cho Viễn Toàn càng thêm tôn trọng và quý mến cô nhiều hơn.

Diệu Tôn ngồi bên cạnh Vân Điệp đang lẳng lặng quan sát và thu hết mọi chuyện vào trong đáy mắt. Quả nhiên chân lý kẻ mạnh không bao giờ là vô dụng. Ở tận thế này thì lại càng đúng, bởi chỉ cần có thực lực thì bản thân người đó sẽ chính là chân lý. Trong nháy mắt, thâm tâm của Diệu Tôn d.a.o động.

Viễn Toàn cười hề hề đưa cho Vân Điệp một gói mứt dẻo, anh biết cô rất thích ăn quà bánh vặt. Chỉ cần không phải là người xa lạ và đưa bánh mứt cho cô thì chín mươi phần trăm Vân Điệp sẽ nhận lấy. Quả nhiên là thế, Vân Điệp cũng không hề ngại ngùng đưa tay nhận lấy bánh mứt rồi nói lời cảm ơn với Viễn Toàn.

Diệu Tôn mím môi đưa qua cho Vân Điệp một gói đồ uống trái cây, xem ra Viễn Toàn tìm hiểu Vân Điệp khá kỹ càng. Liệu Viễn Toàn có ý với Vân Điệp không nhỉ? Hai bàn tay của Diệu Tôn không kìm được siết chặt lại, xoay người nhìn ra những đám mây bồng bềnh ngoài kia.

"Như cô Vân Điệp đã biết thì chuyến đi này của chúng ta còn có sự đồng hành của Thủ tướng nước M. Ngài ấy sẽ đi phi cơ riêng đến nơi đó trước, theo tính toán thì có lẽ chúng ta sẽ đến sau ngài ấy."

Vân Điệp gật gù rồi tiếp tục ăn bánh mứt, tỏ vẻ không hề để ý đến việc đó. Có điều cô sực nhớ ra Lục An: "Đội của chúng ta chỉ có sáu người này thôi à?"

Viễn Toàn lắc đầu, có chút bất đắc dĩ thở dài: "Cũng không phải. Chuyện là anh cả của tôi đột nhiên dở chứng đòi tôi phải dẫn một cô gái theo cùng. Tuy cô ta có dị năng hệ trị liệu nhưng cấp bậc không cao. Trong khi đoàn đội được lựa chọn cũng đã có người sở hữu dị năng hệ trị liệu rồi."

"Nếu vậy, đưa theo cô ta chỉ làm vướng bận thêm lại còn nguy hiểm cho tính mạng của chính bản thân cô ta. Thế nhưng anh cả của tôi giống như bị dẫm phải đuôi, nổi điên lên chửi bới lộn xộn. Dù sống dù c.h.ế.t cũng phải dẫn cô ta theo."

Vân Điệp vừa nhai bánh mứt vừa nhìn Viễn Toàn, cô nhướng mày: "Rồi…?"

Viễn Toàn vò tóc, thở dài: "Rồi anh cả của tôi tự ý lấy một chiếc máy bay đi đến nơi đó trước rồi. Thật không biết ảnh bị gì nữa, mê mẩn cô ả kia đến như vậy. Cô gái đó vừa nhìn thì trông khá ngây thơ, xinh xắn nhưng thực ra lại thảo mai và gian xảo vô cùng. Tôi thấy cô ta chẳng phải hạng tốt lành gì cả, cũng một bụng mưu mô."



Vân Điệp có chút buồn cười, xem ra Viễn Toàn cũng biết được Lục An không cùng đường với cô nên mới buông lời như thế. Chỉ là Viễn Toàn nói cũng không hề sai, Lục An quả thật là một bụng mưu mô, tâm tính đầy gian xảo.

Nhưng bấy giờ thì tâm tàn nhẫn của Vân Điệp cũng nổi lên. Cô cảm thấy Lục An này nhất định đang nhắm vào cô, trực giác sống hai đời của Vân Điệp không phải dư thừa, cô cảm giác cô gái này có sự nguy hiểm gì đó không thể đoán trước được. Nếu vậy, chi bằng ra tay trước để nắm quyền chủ động. Nếu đã không kiểm soát được thì cứ kết liễu đi là xong để tránh hậu hoạ sau này.

Suy nghĩ của Vân Điệp là không sai nhưng mọi chuyện cũng không dễ dàng như vậy. Bởi Lục An cũng không phải cái gì cũng không biết. Trái lại, cô ta biết rất nhiều, thậm chí có thể nói là Lục An biết tất thảy mọi thứ.

Bấy giờ, Lục An mà Vân Điệp luôn đề phòng cảnh giác cao độ đang há miệng rên rỉ. Tiếng a a ư ư vang lên khắp cánh rừng vắng vẻ, hai người lính đang đứng canh gác có chút đỏ mặt tía tai, quả thật là giống như bị tra tấn tinh thần.

Xong xuôi mọi chuyện, Viễn Bần nhẹ nhàng mơn trớn cơ thể nõn nà của Lục An qua vài lần nữa rồi mới mặc quần áo chỉnh tề lại cho cô ta.

Đi đến xe, Viễn Bần cẩn thận bế Lục An đặt xuống băng ghế sau còn bản thân thì lên ghế trên ngồi nghỉ. Lúc này, Lục An tưởng chừng như đã ngủ ngơ ngủ ngất lại mở to mắt quan sát xung quanh. Cái tên Viễn Bần c.h.ế.t tiệt này thật sự là ghê tởm quá mức.

Mỗi lần ân ái đều muốn dã chiến, hơn nữa còn dùng roi đánh khắp người Lục An, hiện tại nằm im nhưng cả người cô ta đều đau đớn và bỏng rát bởi những đường roi ấy. Cô ta hận Viễn Bần một thì hận Vân Điệp đến mười.

Tại sao người khác xuyên sách đều xuyên vào nhân vật chính, sống một cuộc đời đầy lộng lẫy còn cô ra xuyên qua lại xuyên vào một nữ phụ cùng tên với mình cơ chứ? Mà nếu nói cho rõ thì còn chẳng thể gọi là nhân vật phụ, gọi là quần chúng qua đường thì đúng hơn.

Hơn nữa, nữ phụ này thậm chí còn không được tác giả nhắc đến quá mười dòng. Đại khái là trong một lần nữ chính - Vân Điệp đi c.h.é.m đầu zombie để thu thập tinh hạch thì gặp một nhóm người đàn ông bỉ ổi, thối tha. Bởi thấy nữ chính quá xinh đẹp nên đám người đó nảy sinh tà tâm. Theo lối mòn cũ của những kẻ ở phe phản diện, không biết sống c.h.ế.t thì sẽ bắt đầu trêu chọc và đùa bỡn nữ chính.

Bấy giờ, nữ chính còn chưa kịp ra tay thì nam chính xuất hiện. Chỉ bằng một cái phất tay mà thôi, đám người kia lập tức hộc máu, c.h.ế.t ngay tại chỗ. Mà mẹ con Hồng Mân và Lục An chính là công cụ t.ì.n.h d.ụ.c của đám người bỉ ổi đó. Đồng thời bị vạ lây, c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, không kịp trăn trối lấy một lời.

Đoạn đó là khi nữ chính đi đến núi Tấy Binh để truy tìm địa điểm hợp tác của một con zombie cấp bốn và nước A. Nhưng khi xuyên qua, Lục An đã thay đổi số phận của hai mẹ con quần chúng này. Cô ta dẫn dắt Hồng Miên chạy trốn khỏi đám người ô hợp kia rồi lợi dụng bản thân biết rõ hết tất thảy các tình tiết để cứu lấy cha của nữ chính.