Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế

Chương 73: Sở thích tìm tàng



Hai người lính trở nên thẫn thờ ngay lập tức trước cảnh tượng trước mắt. Bấy giờ, Lục An khóc nấc lên: "Viễn Bần… hắn ta… hắn ta tra tấn tôi thành thế này… tôi…"

Nghe những lời Lục An nói thì hai người lính không khỏi luống cuống. Lục An thấy vậy thì bèn chạy vội đến bên cạnh một người lính rồi sà vào lòng anh ta. Lục An cố ý dùng bộ n.g.ự.c cỡ C cọ cọ vào người anh ta, tâm trí của người lính cũng có chút khó mà chịu nổi.

Bởi hầu như tất cả thời gian, hai người lính luôn phải đi theo Viễn Bần để bảo vệ cho hắn ta. Nhu cầu sinh lý của bản thân là không có thời gian để giải quyết, dù sao thì hai người bọn họ đều khá hiền lành. Ấy vậy mà quanh năm suốt tháng đều phải lắng nghe hoặc tận mắt nhìn thấy Viễn Bần ân ân ái ái với biết bao nhiêu là cô gái.

Nay, người con gái mà Viễn Bần yêu thích đang lõa lồ ngay trước mắt, nói nhịn cũng có phần khó có thể chịu đựng được. Hơn nữa, ban nãy ở đầm lầy cũng là do Lục An gián tiếp cứu hai người bọn họ, trong lòng của hai người lính vốn dĩ đã tồn tại không ít cảm tình với Lục An.

Nay thấy Lục An nước mắt ngắn dài, toàn thân mị hoặc thì thay đổi suy nghĩ ngay. Lục An cắn môi, âm thầm chửi mắng trong lòng. Hai tên lính này bị thiểu năng à? Hay là người chơi hệ dầu ăn? Tại sao cô ta chủ động đến thế này rồi mà vẫn cứ ngẩn ngơ ra đó vậy chứ?

Lục An đành kéo tay của hai người đặt lên hai quả hồng đào cỡ C của cô ta. Hai người lính dù sao cũng là đang ông, đã đến nước này thì đương nhiên là chẳng thể nào nhịn nổi nữa, cơ tay nhanh chóng chuyển động. Theo hành động xoa nắn của hai người lính càng ngày càng trở nên không kiêng dè nữa thì tiếng rên rỉ của Lục An cũng càng lớn hơn.

Thế là một cảnh tượng thác loạn lập tức diễn ra, trông vô cùng dâ.m mỹ. Trên thực thế thì Lục An rất hài lòng với sự phục vụ của hai người lính, bọn họ quan tâm đến cảm nhận của cô ta, biết đưa cô ta lên cao trào của sự khoái cảm rồi mới bắt đầu hành trình chinh chiến của bản thân.

Đây cũng là lần đầu tiên Lục An ân ái cùng nhiều người. Bỗng trong thâm tâm của cô ta cảm thấy rất phấn khích, cũng sung sướng tột độ. Hơn nữa, vật nam tính của hai người lại to lớn hơn của Viễn Bần rất nhiều. Khiến cho Lục An như muốn c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt trong đầm lầy dục vọng, cứ thế há miệng kêu to không thể kiểm soát nổi.

Lục An đạt đến từng đợt cao trào, cả người cô ta run rẩy, không còn chút hơi sức nào vì khoái cảm cứ liên tục dâng cao. Sau khi đại chiến vài trăm hiệp xong, hai người lính dịu dàng mơn trớn khắp người của Lục An khiến cho cô ta thoải mái đến nỗi thấp giọng rên rỉ.

Nhưng Lục An cũng nhanh chóng dựng lại tâm trí của bản thân. Nếu như còn không nhanh nữa thì tên Viễn Bần biến thái kia sẽ tỉnh lại do thuốc mê hết công hiệu mất. Ban đầu, Lục An cảm thấy việc này cũng quá uất ức của bản thân. Hết tên cầm thú Viễn Bần lại đến hai tên lính vô danh tiểu tốt.



Thế mà sau khi hoan ái một trận, Lục An cảm thấy hóa ra cũng không tệ như cô đã nghĩ. Hai người này lấy cô làm trung tâm, trong mạnh bạo có ngọt ngào, trong cơn sóng biển dâng trào lại có mật ngọt. Cũng từ đây, Lục An mới khám phá ra được sở thích thầm kín của bản thân mình.

Lục An nghĩ tới nghĩ lui, đằng này cũng thấy chuyến này bản thân quá cơ lợi rồi. Hai má Lục An ửng hồng, giọng điệu nhỏ nhẹ: "Viễn Bần đã như vậy… em biết hai anh cũng rất hận. Em cũng vậy, hận vô cùng. Do đó, em đã hạ thuốc mê cho hắn ta rồi, bây giờ chỉ cần hai anh ra tay thì có thể đắc thủ ngay lập tức."

Nói đến đây, Lục An cắn cắn môi, nước mắt lại trào ra: "Viễn Bần là một kẻ cầm thú. Mỗi lần hoan ái đều muốn em kêu thật to, nhưng thực tế thì hắn lại đánh đập em đến muốn c.h.ế.t đi sống lại. Em cũng thấy đau lòng thay cho hai anh, cái cách mà hắn đối xử với chúng ta căn bản không phải là cách đối xử với một con người."

Hai người lính vốn đã có bất mãn chồng chất với Viễn Bần từ lâu. Trong lần đi lên núi Tấy Binh này thì bất mãn lại càng tăng chứ không hề giảm. Nay nghe Lục An thuyết phục lẫn xúi giục và kèm theo một cơ hội tốt như vậy thì cả hai cũng không nhịn được có chút động lòng.

Hai người lính nhìn nhau trong giây lát, sau đó ánh mắt không kìm được liếc qua dáng vẻ đáng thương của Lục An, nhớ đến xúc cảm sung sướng tột độ vừa mới xảy ra cách đây không lâu. Đương nhiên, lúc này trong lòng của bọn họ đã cho ra quyết định.

Một trong hai người lính lấy áo khoác ra đưa cho Lục An choàng vào, sau đó họ nhanh chóng di chuyển tới chỗ Viễn Bần đang nằm cách đây không xa. Một trong hai người lính tiền đến, không chút do dự lấy d.a.o găm ra đ.â.m vào cổ họng của Viễn Bần.

Máu tươi cứ thế phun ra, cả người Viễn Bần giật giật, run rẩy lên từng hồi. Chưa đến mười giây sau lập tức bất động, tắt thở hoàn toàn. Lục An vờ như sợ hãi, cả người run run nép vào lòng của người lính còn lại. Thế nhưng trong lòng của Lục An lại vô cùng hả hê.

Người lính kia xoay người nhìn Lục An: "Em sợ sao?"

Lục An ái ngại khẽ gật đầu, người lính cười một tiếng: "Vậy để anh làm em quên đi sợ hãi nhé?"

Bàn tay của hai người lính bắt đầu mò mẫm khắp nơi trên cơ thể của Lục An. Thế là một trận hoan ái vô độ khác lại tiếp tục tái diễn - ngay trước t.h.i t.h.ể còn chưa nguội lạnh của Viễn Bần. Lục An nhắm mắt lại hưởng thụ những sự sung sướng đang ập đến như thủy triều, hai mắt m.ô.n.g lung, môi mỏng gợi lên một nụ cười đầy thỏa mãn.

Bên Lục An thác loạn là thế còn bên Vân Điệp thì cũng đang rất phấn khích bởi ba người càng nói chuyện càng hăng say, có chút khó dừng lại được. Bấy giờ, bỗng một người đàn ông từ đâu bước tới mà không hề có một tiếng động vang lên. Người đàn ông ấy thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Vân Điệp.



Thấy Sầm Uông đến, Vân Điệp không nhịn được mỉm cười ngọt ngào: "Anh về rồi. Vẫn ổn chứ anh?"

Sầm Uông lắc đầu, hôn nhẹ lên bờ môi mọng của Vân Điệp: "Cưng đừng lo, anh không sao. Em chỉ cần bảo vệ tốt cho bản thân là được rồi."

Vân Điệp bĩu môi: "Anh đây là đang bắt bẻ em đấy à?"

Nghe vậy, Sầm Uông chỉ biết mỉm cười bất đắc dĩ: "Nào, anh là đang lo cho em. Đừng suy nghĩ xa xôi nữa."

Vân Điệp hờn giận liếc Sầm Uông một cái, nhưng trong lòng đang cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Lúc sáng Sầm Uông mới cứu cô thoát c.h.ế.t trong gang tấc, Vân Điệp vẫn nhớ rõ như in và cảm kích anh rất nhiều. Bỗng Vân Điệp cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, cô quay sang nhìn Viễn Toàn và Túy Ngân thì thấy ánh mắt hoang mang của hai người.

Vân Điệp cười trừ một tiếng: "Xin lỗi hai người nhiều, do tôi sơ xuất rồi. Đây là Sầm Uông, anh ấy là bạn của tôi."

Nghe Vân Điệp nói vậy, cả Viễn Toàn và Túy Ngân đều kinh ngạc. Hóa ra, một đóa hoa tài giỏi như Vân Điệp đây cũng đã có ý trung nhân rồi. Sầm Uông liếc mắt sang, thấy ánh mắt của Túy Ngân nhìn Vân Điệp thì anh lại cảm thấy khó chịu vô cùng. Sầm Uông mỉm cười tươi tắn: "Xin chào mọi người, tôi là Sầm Uông. Tôi là bạn của bé Điệp, nói chính xác hơn là bạn trai của cô ấy. Mong mọi người chiếu cố nhiều hơn."