Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế

Chương 81: Không thể



Thế nhưng người mẹ vẫn không ngừng mắng chửi, cuối cùng bà ta leo lên xe bỏ đi để lại đứa con gái nhỏ ốm yếu của mình đứng bơ vơ ở nơi đó, trông vô cùng đáng thương.

Liar không nói không đăng nhanh chóng đi ra bên ngoài kéo tay bé gái vào bên trong siêu thị. Bé gái tủi thân nhào vào lòng Liar òa khóc. Nhiều người như vậy nhưng không thèm đếm xỉa tới cô bé, ngay cả mẹ ruột cũng vứt bỏ mình khiến cô bé cảm thấy vô cùng sợ hãi và hoảng hốt.

Liar nhẹ nhàng dỗ dành bé gái, sau đó cô nhẹ giọng: "Nín đi. Nói chị biết em tên gì và em có còn thương mẹ của em không?"

Bé gái sụt sùi, nước mắt vẫn đang rơi nhưng nghe Liar nói thì cô bé mau chóng gạt đi nước mắt. Cô bé không thể để Liar cũng ghét bỏ mình được: "Em tên là Thị Minh, năm nay em mười bốn tuổi. Còn về mẹ em, có lẽ em không muốn thương bà ấy nữa."

"Nhà em có một đứa em trai, mẹ em vô cùng thương em trai của em nhưng luôn chửi mắng và đánh đập em. Từ nhỏ tới giờ, mẹ em còn chưa bao giờ ôm em lấy một lần. Bây giờ lại còn bán em đi, em cảm thấy mẹ em không hề thương em. Chị à, nếu như em không muốn thương mẹ em nữa thì em có phải là một đứa bất hiếu không hả chị?"

Liar lắc đầu: "Em cũng đã muốn tận hiếu với mẹ em nhưng điều quan trọng ở đây là mẹ em không hề cần. Bà ấy đã không muốn nhận em làm con lại còn đánh đập em ngày qua ngày như vậy. Em không nảy sinh hận thù đã là một đứa trẻ ngoan rồi. Nên không nhất thiết phải ép bản thân yêu thương người không yêu thương mình."

Thị Minh gật gù, cô bé dùng đôi tay nhỏ bé ôm lấy cánh tay của Liar: "Dạ em biết rồi, em cảm ơn chị. Vậy chị ơi, bây giờ chị nói chuyện với em thế này, lát nữa chị có rời đi không?"

Liar bật cười: "Có, chị sẽ rời đi chứ."

"Nhưng em cũng sẽ cùng đi với chị. Sao? Em có nguyện ý không?"

Nghe vế đầu Liar nói thì tâm tình của Thị Minh như chìm xuống vực thẳm. Nhưng nghe đến vế thứ hai thì trong lòng cô bé mừng đến ứa nước mắt: "Dạ có dạ có dạ có. Thật ra em cũng muốn xin đi theo chị nhưng em sợ chị chán ghét em, bây giờ chị chịu đưa em đi cùng đã là vạn hạnh, em đằng nào mà không chịu được cơ chứ. Chị ơi, em thương chị lắm. Chị vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng."

Liar bật cười, con bé này cũng thật là thiệt tình. Nhưng vốn dĩ trẻ con là thế, ai tốt với nó thì nó sẽ thương lại. Liar dẫn Thị Minh đi theo cô, cô cho Thị Minh tắm rửa sạch sẽ rồi sau đó cho con bé thay một bộ đồ đẹp đẽ.

Hai chị em trò chuyện nhiều hơn, Liar cũng vô cùng cảm thông cho hoàn cảnh của Thị Minh. Cô cảm thấy bây giờ giống như là số phận sắp đặt, hoàn cảnh của Thị Minh giống y chang với hoàn cảnh của Mịch Vũ. Cô lại đúng lúc gặp con bé như vậy. Không lý nào lại không giúp. Lòng cô không chịu nổi.

Tối đến, Liar dỗ Thị Minh ngủ xong thì trong đầu của cô bất chợt nghĩ đến Sầm Uông. Nếu nói đến người đàn ông này. Ấn tượng khắc sâu nhất vào lòng cô đó chính là cảnh tượng m.á.u me mà Sầm Uông ra tay sát hại vợ và con trai của mình.

Khi ấy, Liar thấy được sự giãy giụa trong đôi mắt sâu như hồ nước ấy của Sầm Uông. Tuy nhiên thì cuối cùng anh đã xuống tay, không thể níu lại được nữa, càng chẳng thể hối hận.

Giây phút mà Sầm Uông tự vẫn, bỗng tim của Liar cảm thấy nhói lên từng hồi. Cô không hiểu tại sao bản thân lại có xù cảm như vậy, nhưng điều đó khiến cho cô cảm thấy không hề thoải mái. Nó giống như một loại trói buộc đang tìm đến cô, khiến cô không còn vững tâm như ngày xưa được nữa.

Cảm giác trói buộc đó khiến Liar sợ hãi, đồng thời cũng khiến cho cô cảm thấy ngọt ngào. Hai thái cực trái ngược cứ như quấn lấy Liar khiến cho cô có phần khó thở và chênh vênh ở nhiệm vụ tiếp theo này.

Đặc biệt là những cảnh tượng quá đỗi quen thuộc ở tận thế này khiến cho Liar càng nhớ đến Sẩm Uông hơn. Đó không phải là một loại ám ảnh bản thân mà là tâm trí của cô chẳng thể nào tự điều khiển được cứ luôn nhớ đến anh ấy.



Chỉ là Liar có nhiệm vụ quấn thân, cô chẳng thể nào để mình sa chân vào tình yêu được, không thể.

---

Hò ơi! Gà trống nuôi con,

Sao có thể? Mẹ bỏ con đi rồi.

Cha đành gác lại bồi hồi,

Gồng thân gánh vác, cõi đời hắt hiu.

Hò ơi! Chim vịt kêu chiều,

Con thương nhớ mẹ, dẫu nhiều cũng chăng?

Con thơ thăm hỏi cha rằng:

"Cha ơi, cha hỡi, mẹ Hằng đâu cha?"

Cha vuốt mặt: "Mẹ con à?

Mẹ con bận việc, chắc là rất lâu.

Con ngoan, chớ có âu sầu,

Cha đây con nhé, đừng rầu con ơi.

Bên con, che chở suốt đời,

Chăm lo, dạy dỗ không rời con đâu.

Dẫu đời trăm cuộc bể dâu,



Cha đều sẽ gánh, nguyện cầu cho con.

Đẹp xinh, ngoan ngoãn lại còn,

Giỏi giang khôn lớn; thương con nhất đời."

---

Thị Minh không biết đây là đâu, chỉ toàn là một màu trắng xóa. Bỗng một bóng dáng quen thuộc hiện lên khiến tim Thị Minh như hẫng một nhịp: "Cha…"

Văn Hiển cười hiền, ông ngắm nhìn Thị Minh thật kỹ: "Con gái của cha hôm nay xinh đẹp quá. Năm nào còn níu áo cha đòi tắm mưa, giờ đã thành thiếu nữ rồi, cũng sắp trở thành vợ của người ta. Chồng con có điều kiện, ấy cũng là điều cha cảm thấy rất an lòng."

"Nhưng cha muốn dặn dò con một số điều, bởi cuộc sống không chỉ tồn tại một màu hồng và hôn nhân cũng vậy. Nếu có một lúc nào đó, con đã cố gắng hết sức mình mà vẫn không thể tạo ra hạnh phúc nữa thì hãy cứ buông tay. Đừng tự làm khổ bản thân rồi lại đi than trời trách đất. Cũng đừng nên oán hận bất cứ một ai, họ sống sai thì họ chịu nghiệp, chỉ cần con sống sao cho hợp lẽ với luân thường đạo lý là được. Cha sẽ mãi dõi theo con, con yêu của cha."

Thị Minh cố gắng chạy đến, cô muốn ôm cha thật chặt nhưng không thể. Khung cảnh xung quanh bỗng biến mất bởi thân thể Thị Minh đang bị ai đó lay động. Vừa mở mắt ra, Thị Minh thấy chồng đang nhìn cô với ánh mắt ngập tràn lo lắng: "Sao em lại khóc vậy An? Anh đã vô ý làm điều gì khiến em buồn sao?"

Thị Minh chớp chớp mắt, hóa ra là sau khi đọc xong bức thư của cha để lại thì cô lập tức khóc một trận rồi ngủ thiếp đi. Vậy cô đã mơ thấy cha ư? Trong lòng Thị Minh thoáng nhẹ nhõm đi rất nhiều, cha không hề bỏ rơi cô, ông vẫn luôn ở nơi xa xôi nào đó dõi theo cô.

Dù cho ông đã rời khỏi cõi đời này, nhưng trong lòng Thị Minh thì cha của cô vẫn còn sống mãi với thời gian, sống mãi trong lòng cô như một tấm gương sáng nhất mà cô luôn noi theo để làm người.

Suy nghĩ thông suốt, thần sắc Thị Minh tươi tắn hơn rất nhiều. Thị Minh nhìn sang chồng đang cuống cuồng lau nước mắt cho mình, cô rướn cổ, in lên môi chồng một nụ hôn nhẹ: "Cha vừa chúc phúc cho chúng ta đấy. Em không hứa sẽ làm một người vợ hoàn hảo, nhưng em hứa sẽ cố gắng để vun vén cuộc hôn nhân này của chúng ta. Hy vọng anh sẽ cùng em phấn đấu để hướng đến một tương lai tốt đẹp. Em yêu anh."

"Nghe em nói và nhìn em vui vẻ thế này anh cũng thấy hạnh phúc, đợi ngày mai mình ra mộ thắp nhang cho cha em nhé."

"Không cần hứa hẹn mai sau, chỉ cần cố gắng cho hiện tại và hướng về tương lai. Chân thành với nhau trong mọi khoảnh khắc. Anh yêu em."