Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Vân Điệp tỉnh giấc ngay lập tức, vì được tôi luyện trong thời gian mười năm ở tận thế, ngay khi mở mắt ra thì Vân Điệp đã phải làm cho bản thân tỉnh táo nhất có thể. Nhìn tên danh bạ, Vân Điệp thấy người gọi đến là mẹ của cô.
Vài phút sau, Vân Điệp liền đứng lên choàng thêm một cái áo khoác mỏng vào rồi xuống nhà. Mẹ cô gọi đến nhưng không hề nghe tiếng bà trả lời, chỉ có tiếng la lối và tiếng zombie gào thét ở đầu dây mà thôi.
Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nên Vân Điệp liền nhanh chóng di chuyển xuống nhà. Dưới nhà, cha Giang nằm ngủ trên chiếc ghế bành dài liền ngồi dậy, còn dì Ba đang nằm trong phòng cha Giang cũng vậy, mặc dù Vân Điệp làm mọi thứ rất khẽ.
Bởi căn bản là không có ai ngủ được ngoại trừ người đang sốt mê mang là Văn Hậu và người đã quen thuộc với những tiếng gào thét ở tận thế như Vân Điệp. Cha Giang với dì Ba đều bị giật mình thom thóp khi nghe những tiếng động xa lạ liên tục truyền đến, không cách nào chợp mắt được.
Vân Điệp mở cửa rồi lên tiếng: “Mẹ xảy ra chuyện rồi, con phải đi xem sao đã. Cha cứ ở nhà đóng chặt cửa lại là được.”
Nói xong vài tiếng, Vân Điệp liền lên xe đạp ga chạy vụt đi. Trong nhà, vẻ mặt của cha Giang đã xanh mét. Vân Điệp lái xe rất nhanh, trên đường đi cô cũng tông rất nhiều zombie vì bị chúng cản đường. Khoảng nửa tiếng sau thì Vân Điệp đã có mặt dưới căn hộ của mẹ Viên.
Bên dưới khá nhiều zombie, Vân Điệp cũng không để ý những chuyện khác, phóng ra một chùm các tia sét làm cháy đen hết cả lũ zombie, Vân Điệp không hề nhíu mày bởi mùi hương khó ngửi đang bốc lên, mặt cô không đổi sắc cất bước đi tiếp.
Đến căn hộ của mẹ Viên, Vân Điệp ấn vài lần chuông cũng không thấy ai mở cửa, vì đây là tường cách âm nên Vân Điệp phải áp tai vào tường để nghe ngóng. Xác định bên trong thật sự không có người, Vân Điệp liền phóng một tia sét làm hư bộ khóa, mở cửa bước vào.
Vân Điệp cẩn thận đi khắp mọi ngóc ngách để thăm dò một lượt, cô tìm được một tấm thiệp mời đám cưới tổ chức hôm nay, thời gian là buổi tối. Vân Điệp khẽ nhăn mày, ở thời điểm tận thế bùng phát thế này thì những nơi như vậy chính là cái ổ để cho zombie nhân giống đấy.
Không chần chừ thêm, Vân Điệp lập tức quay trở lại xe, đánh tay lái đến nhà hàng tiệc cưới Demo Palace. Vân Điệp bước xuống xe, nhìn đám zombie đông nghẹt trước mắt thì có hơi phiền muộn, không biết tình trạng của mẹ Viên thế nào rồi.
Vân Điệp g.i.ế.c một đường dài vào bên trong, sau đó lại g.i.ế.c tiếp để đi đến tầng được ghi trong tấm thiệp cưới. Bước vào sảnh, Vân Điệp nhìn thoáng qua tên của cô dâu, chú rể trên bảng ở ngay cửa rồi đi tiếp vào bên trong.
Bàn ghế ngổn ngang, cảnh tượng vô cùng hoảng loạn, khắp nơi có m.á.u vương vãi rất nhiều. Vân Điệp xác định phương hướng rồi đi đến phía dưới sân khấu, mở tấm màn che ra.
Bên trong có hơn năm mươi người, bộ dạng vô cùng hoảng loạn lẫn sợ hãi.
Vân Điệp đảo mắt một vòng thì liền thấy mẹ Viên đang được một người đàn ông ôm vào lòng vỗ về, trong miệng khẽ thì thầm: "Nhữ Viên đừng sợ, có anh ở đây. Nhữ Viên ngoan."
Còn bàn tay của bà thì đang siết chặt chiếc điện thoại đã sớm bị nát bét, trên mặt mang vẻ thất vọng vô cùng. Vân Điệp hít sâu một hơi để đè nén cảm xúc của bản thân xuống: "Con đến rồi."
Nhữ Viên nghe tiếng của Vân Điệp thì liền ngước mắt lên nhìn, thấy Vân Điệp đứng đó, nước mắt chảy dài ngay tức khắc, sau đó nhanh chóng di chuyển ra bên ngoài. Vân Điệp không hề quan tâm đến người đàn ông lịch lãm bên cạnh Nhữ Viên, chỉ chậm rãi hỏi: “Mẹ có sao không?”
Nhữ Viên lắc đầu, đưa tay đỡ lấy cái bụng to: “Mẹ không sao, chỉ hơi hoảng sợ. Bây giờ chúng ta rời khỏi nơi này liền đi Điệp, ở đây rất nguy hiểm.”
Vân Điệp gật đầu, chuẩn bị cất bước đi thì tiếng ồn ào phía sau lập tức vang lên.
“Đưa tôi đi với.”
“Đúng vậy. Cô phải đưa chúng tôi đi với chứ, sao cô có thể để chúng tôi ở lại đây được.”
“Đúng đó. Cô còn không quan tâm đến chúng tôi nữa, cô vô tình vừa thôi chứ.”
Vốn dĩ Vân Điệp không hề để tâm đến những lời nói đó, nhưng bất chợt, Nhữ Viên lại dừng bước, dịu dàng nhìn Vân Điệp: “Điệp ơi, con nên đưa họ theo nữa. Không thể bỏ họ ở nơi này, trong nhà hàng cũng còn rất nhiều người. Sao có thể mặc kệ người ta chứ? Đang nguy hiểm như vậy.”
Vân Điệp xoay người, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt nhìn Nhữ Viên sau đó nhìn sang đám người đang nhiệt liệt phụ họa, đồng ý với những lời Nhữ Viên vừa nói: “Ồ. Tại sao con phải đưa bọn họ theo? Mẹ nên nhớ, con đến đây vì mẹ là mẹ ruột của con, còn bọn họ là ai mà con phải quan tâm? Nếu nói muốn nhờ vả con giúp đỡ, để có thể thoát khỏi nơi này thì thái độ của sự nhờ vả là như thế ư?”
Nhữ Viên cứng họng ngay lập tức, những gì Vân Điệp nói đều không sai. Sáng sớm ngày hôm nay, báo đài đã đưa tin về việc đang có bệnh dại xảy ra. Nhưng đây là một tiệc cưới quan trọng của cấp trên chồng bà, hai người bọn họ không thể không đi.
Cho đến khi tiệc cưới vừa bắt đầu, zombie liền ùa đến, rõ ràng báo đài nói những người đó chỉ là bị mắc bệnh dại thôi mà? Sao bây giờ lại biến thành zombie rồi? Nhữ Viên rất hoảng loạn, nhưng khi ấy, bà nhớ đến những dòng tin nhắn mà Vân Điệp đã nhắn và cảnh báo cho bà, cũng nhớ đến sự thay đổi của Vân Điệp nên bà mới gọi cho con bé.
Nhữ Viên cứ nghĩ, nhiều zombie như vậy, nhất định Vân Điệp sẽ không thể nào đến cứu bà được. Nhưng không ngờ con bé đã xuất hiện ở đây.
Vân Điệp nhìn thấy Nhữ Viên im lặng thì liền khẽ cười: “Nếu mẹ muốn thì mẹ cứ cứu họ ra, nhưng không phải là con. Bây giờ con hỏi mẹ lần cuối, mẹ có muốn rời khỏi đây hay không?”
Thấy Nhữ Viên chần chừ, Lễ Tụng khẽ thở dài, Nhữ Viên chính là người có tính tình như vậy. Nhưng vì lẽ đó, mà Lễ Tụng mới yêu bà. Đưa tay xoa xoa vai Nhữ Viên để trấn an, Lễ Tụng thỏ thẻ: “Đừng bướng nữa, nghe theo lời của con đi em.”
Nhữ Viên nghe Lễ Tụng nói vậy thì liền không hề do dự nữa, gật đầu ngay tức khắc. Vân Điệp thấy vậy thì như có một cái gì đó bị nghẹn ở trong lòng ngực, cô hít sâu một hơi để giữ sự bình tĩnh.
Lúc này, những người còn lại đều vô cùng sợ hãi. Bên dưới nhiều zombie như vậy mà cô gái này có thể vượt qua được, bộ dạng vô cùng bình tĩnh để đến đón mẹ của mình. Nếu bây giờ cô ấy không giúp họ, có lẽ họ thật sự sẽ phải chôn thân ở nơi này.
Một người phụ nữ trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc sang trọng đang khoác tay một cậu thanh niên đi đến, khẽ cúi đầu với Vân Điệp: “Chào cô, xin cô làm ơn đưa tôi và con trai ra bên ngoài. Nếu không, có lẽ tôi và con trai sẽ táng thân ở nơi này. Tôi xin cảm ơn cô rất nhiều.”
Vân Điệp khẽ gật đầu: “Được rồi ạ, cô cứ đi theo phía sau là được.”
Người phụ nữ sang trọng mỉm cười, cô gái này rất có cá tính, nghe những lời khi nãy cô gái này nói, bà đã đoán ra được nguyên do khiến cô ấy nói lời vô tình. Đám người này cũng thật là quá khó ưa, nên làm như vậy.
Những người khác thấy vậy đều nhao nhao thay đổi thái độ, chỉ có mấy người to tiếng trách móc lúc nãy thì vẫn im ỉm. Vân Điệp không muốn tốn thời gian ở nơi này thêm nữa, cô vỗ tay một cái để mọi người yên lặng: “Mọi người trật tự, những người muốn nhờ tôi giúp đỡ, tôi đã rõ. Bây giờ mọi người cứ nắm tay nhau rồi đi phía sau tôi. Tôi sẽ đi trước để mở đường, nhưng nếu ở phía cuối hàng có ai gặp phải zombie thì cứ bình tĩnh, kêu lên một tiếng, tôi sẽ giải quyết.”
“Tôi nhắc lại lần cuối, mọi người phải trật tự và không được la hét nếu không bị zombie kéo, vì nếu quá ồn ào, tôi sẽ không tập trung được. Ưu tiên cho phụ nữ mang thai, trẻ em và người già lên trước.”