Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Chương 23: Lời thề với tuổi thanh xuân



Thanh xuân dường như đều là khoảng thời gian tươi đẹp nhất đối với mỗi đứa trẻ, nhưng Tô Ái Ái chưa từng nghĩ tới mình đang hưởng thụ khoảng thời gian tươi đẹp đó, có vẻ giống như sao băng đột nhiên giáng xuống cuộc đời mình.

Trưa hôm đó là lần duy nhất Tô Dương tới trễ, Tô Ái Ái  ngồi bên cửa sổ, suy nghĩ một chút rồi xuống dưới mua hai ly kem Sudae. Đợi đến hơn 12 giờ, Tô Ái Ái đang do dự không biết có nên chạy về trường hay không thì Tô Dương đột nhiên xuất hiện.

Trên khuôn mặt baby lấm tấm mồ hôi, còn chưa kịp ngồi xuống đã nói: “Xin lỗi, tớ tới muộn, cậu sắp phải đi học rồi à?”

Tô Ái Ái vội vàng xua tay, nói: “Không đâu!” Cầm lấy một ly Sundae đặt tới trước mặt Tô Dương, thấy Sundae đã chảy thành sữa cả rồi, ngượng ngùng, hỏi: “Cậu muốn uống gì, tớ xuống dưới mua!”

Tô Dương lau mồ hôi, từ trong túi lấy ra một lon Coca: “Không cần đâu, tớ uống cái này được rồi!” “Tạch” một cái mở nắp lon ra, lúc uống Coca lông mày của cậu nhíu thật chặt.

Con người của Tô Ái Ái là kiểu thấy người khác vui vẻ thì bản thân cũng vui vẻ, còn nếu người ta không vui cô còn cảm thấy buồn bực hơn cả họ. Hỏi: “Làm sao thế? Có chuyện gì à?”

Tô Dương buông lon Coca xuống, đôi mắt to tròn trong sáng nhìn chằm chằm vào Tô Ái Ái, mang vẻ rất bất lực: “Ái Ái, làm sao bây giờ, tớ mắc lỗi rồi!”

Tô Ái Ái cũng cảm thấy bối rối, ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng vẫn hỏi: “Cậu đừng gấp, có chuyện gì?”

Tô Dương vò vò mái tóc ngắn, tay vẫn cắm trong mái tóc, cúi đầu: “Hôm nay tớ và một bạn học nữa đi xem tàu hỏa, có một cô gái cũng đang đi ở trên đường, từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu…” Tô Dương hơi ngẩng đầu, sau đó khó khăn lắm mới có thể nói tiếp: “Tớ và bạn tớ chỉ cảm thấy cô gái này là lạ, sau đó tàu hỏa vừa đi tới, cô ta đột nhiên nhảy thẳng vào trong đường ray”, trái tim Tô Ái Ái chìm xuống, cậu phun ra từng chữ từng chữ một: “Rồi bị đâm chết tại chỗ!”

Tô Ái Ái cảm thấy những tin như thế chỉ có thể trông thấy trên báo chí, cho tới bây giờ vẫn không thể ngờ nó lại xảy ra ở ngay xung quanh mình,đột nhiên rùng mình, hơn nửa ngày sau mới lấy lại được tình thần, hỏi Tô Dương: “Vậy, các cậu đã báo cảnh sát chưa?”

Tô Dương gật gật đầu: “Lúc đó đã báo rồi, cảnh sát tới bọn tớ mới đi mà!” Vốn đang rất bình tĩnh, giọng nói mềm mại của cậu bỗng chốc run rẩy: “Ái Ái, tớ không dám nhìn, bạn học của tớ có nhìn thoáng qua, nói cô ta bị chảy rát nhiều máu!”

Tô Ái Ái không biết nên nói gì cho đúng, đột nhiên cảm thấy thật khó chịu, trực giác mách bảo cô đưa tay ra, vươn người vỗ vỗ vai Tô Dương, cố tỏ vẻ thoải mái giống như Liệt Tình, cô nói: “Không sao đâu, không sao đâu!”

Tô Dương đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hồng: “Ái Ái, không phải thế, cậu không hiểu, trước đó tớ đã cảm thấy cô ấy muốn tự sát, nếu như tớ kéo cô ấy trước, rồi nói vài câu với cô ấy thì chắc cô ấy sẽ không nhảy vào đường ray như vậy!”

Nói xong đưa tay chống lên trán, vùi đầu xuống không muốn nói gì nữa.

Lần đầu tiên Tô Ái Ái cảm thấy thì ra cái chết cách mình gần đến mức nào, trong ngực cô bất chợt cũng cảm tháy đau nhói, không biết có phải do con đường sinh mệnh ép cô tới mức không thở nổi hay không nữa, cô chỉ có thể không ngừng vỗ nhẹ vai Tô Dương, hết lần này tới lần khác lẩm nhẩm: “Không sao nữa rồi, không sao nữa rồi!”

Kem Sundae bị luồng không khí khô nóng của buổi trưa mùa hè làm tan chảy, bên ngoài chiếc ly bằng plastic có những giọt nước trong vắt chầm chậm chảy ra.

Tô Ái Ái vì muốn ở bên cạnh Tô Dương nên đã bỏ lỡ mất một tiết học.

Cũng may những u buồn của tuổi trẻ nhanh đến nhanh đi. Chỉ một lúc sau, Tô Dương quyết định đi mua kem ốc quế, cậu một cái Tô Ái Ái một cái, nhìn đồng hồ, kêu lên một tiếng: “Chết rồi, cậu ngốc như vậy mà còn dám bỏ học sao? Đây là cái thói đời gì vậy? Tô Ái Ái cậu phải dùng tốc độ của ngựa bị thúc roi vào đít để chạy về lớp học, nhanh lên!” Tô Ái Ái giận đến mức không biết nói gì, thầm oán giận trong lòng: không thèm nghĩ xem là ai hãm hại ai nữa!

Sau khi chạy về lớp học, Liệt Tình cầm thước nhựa chỉ vào mặt Tô Ái Ái, giả vờ hung dữ: “Nhận tội đi, trốn học, đi đâu vậy?”

Tô Ái Ái chớp mắt, mếu máo chu miệng: “Tiểu nhân chẳng đi đâu hết, buổi trưa phải về nhà, còn chưa kịp ngủ trưa nữa!”

Tuy cô thực sự rất muốn đem chuyện buổi trưa ngày hôm nay kể cho Liệt Tình nghe, nhưng nói rồi thì làm được cái gì chứ? Ai mà chẳng có những nỗi buồn của riêng họ, Liệt Tình đã phải bận rộn với việc làm visa rồi, không nên làm phiền cô ấy nữa. Hơn nữa, Tô Ái Ái nghĩ lại cái bản lĩnh biến việc nhỏ trở thành việc lớn, việc lớn trở thành việc của cả đất nước của Liệt Tình, vẫn là thôi đi. Sau này nói sau vậy.

Về sau, khi Liệt Tình biết được sự tồn tại của Tô Dương, ở tận nước Mỹ xa xôi cũng không quên viết một bức thư thật dài gửi về nước biểu đạt nỗi bất mãn thật sâu sắc với hành động giấu giếm của đồng chí Tô Ái Ái. Có điều, việc này nên để sau hãy nói.

Thời gian của tiết tự học, Tô Ái Ái lại bị Liệt Tình kéo đến ngồi gần bàn của bọn Phương Ca. Sau khi Tô Ái Ái cùng nghe bài hát kia với Phương Ca, cô cũng không còn cảm thấy quá căng thẳng khi đối diện với Phương Ca nữa, dần dần cũng hòa nhập được vào vòng tròn của bọn Hứa Viễn Hạo.

Tiết tự học, mọi người đang thỏa luận vấn đề đại học, Hạo Tử và Phương Ca trực tiếp quay người về phía sau, đối diện với Tô Ái Ái và Liệt Tình, trò chuyện đến mức khí thế vút trời.

Hạo Tử nói: “Tớ muốn đi Hàng Châu!”

Phương Ca một tay xoay bút, một tay chống cằm, hời hợt nói: “Bởi vì Hàng Châu có nhiều gái đẹp!”

Hạo Tử đánh Phương Ca: “Bí mật của anh em đều bị cậu tiết lộ cả rồi!”

Phương Ca cười ngăn lại, đôi mắt cũng vì ánh cười mà cong cả lên.

Liệt Tình xua tay, thở dài: “Haiz, ai cũng nói cuộc đời mà không tham gia vào cuộc thi tuyển sinh đại học là một cuộc đời không hoàn chỉnh!” Nói thì nói như vậy nhưng một chút xíu tiếc nuối cũng chẳng có.

Tô Ái Ái ngăn cản cánh tay của Liệt Tình: “Thế à, vậy cậu hãy tham gia đi, đừng ra nước ngoài nữa!”

Sau khi nói ra miệng lại cảm thấy sửng sốt, không lâu nữa, tất cả mọi người sẽ phải xa nhau rồi.

Hạo Tử và Liệt Tình cúi đầu giở sách, Phương Ca vẫn xoay bút chẳng hé răng.

Tô Ái Ái cúi thấp đầu, cái tay xoay bút của Phương Ca đang ở ngay trước mắt cô, ngón tay nhỏ dài của một con người tinh tế, thân bút vừa chạm vào tay Phương Ca đã lập tức xoay ra ngoài.

Tô Ái Ái là một người không có đầu óc, vô thức cầm lấy bút của mình, vừa mới xoay đã “oành” một tiếng rơi thẳng xuống đất, cô khom lưng cúi xuống nhặt, nhưng đã có một bàn tay nhặt nó lên trước cả cô.

Phương Ca cười, nhìn cô, nói: “Không phỉa xoay như thế đâu!” Một đôi mắt to sáng chói như bóng đèn hàng nghìn Volt, khéo léo đặt bút vào khe giữa ngón trỏ và ngón giữa, thân bút xoay tròn như đang vẽ nên hình một bông hoa.

Tô Ái Ái chăm chú theo dõi như một học sinh hiếu học, nhưng thực tế cô lại không biết cách điều chỉnh lực trên các đầu ngón tay như thế nào cho đúng, cái bút chuyển động tinh tế trên tay Phương ca chuyển tới tay cô thân bút sống chết không chịu đứng dậy. Cô lại không cam lòng, hết lần này đến lần khác xoay đi xoay lại.

Hai người chỉ là đang học cách chơi của một trò chơi, nhưng lại khiến Hạo Tử và Liệt Tình quay đầu sang chăm chú nhìn, Hạo Tử nói: “Tô Ái Ái, cái bút đó đã mệt đến sắp khóc rồi!” Liệt Tình xoa xoa đầu Tô Ái Ái: “Ái Ái của chúng ta đúng là một tiểu ngốc nghếch!” chỉ chỉ Phương Ca, nói: “Giao cho cậu! Ngày hôm nay cậu phụ trách dạy cho cô ấy bằng được!”

Phương Ca làm như thật, cúi đầu nhận lệnh: “Yes, Madame!”

Trình độ của sư phụ rất cao, đáng tiếc tố chất của đệ tử lại có hạn, Phương ca trực tiếp buông bút xuống, cầm lấy ngón tay của Tô Ái Ái bắt đầu dạy. Ngón tay Phương ca mịn màng trơn nhẵn, Tô Ái Ái cảm thấy đầu ngón tay mình đang dần trở nên tê dại, nhiệt độ bên tai đột nhiên tăng ngùn ngụt.

Cuối cùng cũng phải áp dụng biện pháp cưỡng ép mạnh, một lúc sau, Tô Ái Ái cũng có thể vẽ ra nửa vòng tròn.

Hạo Tử đè tay lên vai Phương Ca: “Người anh em, vất vả rồi!” Phương ca cười nhẹ.

Tô Ái Ái tức giận cầm sách đập vào lưng Hạo Tử.

Nhưng thực tế, Tô Ái Ái lại cảm thấy bản thân thật may mắn, cậu thiếu niên mà cô thích kiên trì ngồi dạy cho cô một thứ gì đó, bất luận anh có còn nhớ hay không thì điều đó vẫn cứ trở thành một kí ức không thể quên trong suốt cuộc đời cô. Sau này,dù cho Tô Ái Ái có đi tới bất cứ nơi đâu, phải đối mặt với bất cứ chuyện gì, chỉ cần cô cẩn thận đặt bút vào khe giữa hai ngón tay rồi chậm rãi xoay tròn, cô sẽ đều nhớ đến cậu thiếu niên như một bông hoa đang nở rộ kia, nhớ tới nụ cười bên khóe môi khi anh cúi đầu…

Ngày thi vào đại học càng lúc càng tới gần, Tô Ái Ái đột nhiên cảm thấy còn rất nhiều sách còn chưa đọc, rất nhiều đề thi còn chưa giải. Hơn nữa, ở lớp càng ngày càng có nhiều người không đi học, chỗ trống đột nhiên trở nên rất nhiều, ngay đến cả Liệt Tình thi thoảng cũng xin nghỉ học.

Lúc ăn cơm, mẹ Tô nói: “Con bé này, suốt ngày cùng đứa bạn cùng bàn đi chơi linh tinh, con không giống với người ta, người ta sắp ra nước ngoài, còn con thì phải đi thi, nếu thi không tốt ai chịu trách nhiệm cho con?”

Tô Ái Ái rất không vui, bỏ bát cơm xuống, nói: “Sau này nếu có con rồi con sẽ tuyệt đối không giống mẹ bây giờ! Tuyệt đối sẽ không nói những câu thế này!”

Cô nói rất nghiêm túc, khiến mẹ Tô vô cùng sửng sốt.

Mẹ Tô ngược lại không giận dữ mà chỉ cười: “Được rồi, vậy mẹ phải chờ xem con sẽ làm thế nào, đến lúc đó không chừng con còn hơn mẹ bây giờ ấy chứ!”

Cha tô gắp một miếng cá đặt vào bát cơm của Tô Ái Ái: “Được rồi, được rồi, cái con bé này, mới có tí tuổi đầu mà đã nói đến chuyện con cái rồi, vậy chẳng phải cha đây sẽ bị người ta gọi là ông ngoại sao? Cha đâu đã già như thế!”

Khiến cho cả Tô Ái Ái và mẹ Tô cười phá lên.

Nhưng trước khi kì thi đại học bắt đầu, vẫn còn một sự kiện nữa rất được chú ý, đó chính là Lễ tốt nghiệp!

Ái Ái và Liệt Tình mặc váy ngắn đồng phục, trên ngực còn được thiết kế một chiếc nơ bướm. Phương Ca mặc một bộ tây trang, còn thắt cả caravat, đẹp trai đến mức Lý Manh Manh cứ luôn miệng khen: “Haha, nhìn con trai trên cả sân trường, chỉ có Phương Ca lớp mình là đẹp trai nhất, không cho cậu ấy lên sân khấu thật là một chuyện đáng tiếc!”

Tô Ái Ái che miệng cười.

Hứa Viễn Hạo cũng mặc một bộ trang phục của quý công tử, cậu ấy đi giày da, rẽ ngôi rõ ràng, Liệt Tình nhướn người lên xoa xoa đầu cậu ấy, bị cậu ta ngay lập tức hất tay xuống, lườm Liệt tình: “Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng tóc không thể rối!”

Tô Ái Ái cười đến mức không nhấc nổi thắt lưng lên nữa.

Mơi sáng sớm, lãnh đạo Sở giáo dục phát biểu, ban giám hiệu trường lại phát biểu, đại diện cho học sinh tiếp lời phát biểu, nhanh chóng khiến mọi người bội thực ngôn ngữ.

Tô Ái Ái bị Liệt Tình lấy lí do đi WC kéo đi. Hai người trốn ra bậc thang gần đó ngồi, một lát sau Hạo Tử và Phương Ca cũng tới, trong tay Phương Ca có một chai nước, Liệt Tình cầm lấy tu ừng ực. Hứa Viễn Hạo cười: “Chai nước này là của Tống Tiểu Kiều yêu quý đưa đấy, cậu vô duyên đi uống của người ta!”

Liệt Tình xấu hổ trả lại chai nước vào tay Phương Ca, Phương Ca đập lên đầu Hạo Tử một cái, nói: “Uống đi, tớ vẫn chưa uống đâu!”

Liệt Tình đánh chết cũng không dám uống nữa.

Tô Ái Ái tay chống lên má ngồi trên bậc thang, vừa vặn có một nam một nữa đi qua, cô gái chắc khoảng hơn 20 tuổi đang hào hứng nghiêng mặt nói chuyện với người kia, người đàn ông kia thoạt nhìn cũng phải hơn 40 tuổi rồi, nhưng khí chất cũng không tồi, tây trang cũng rất tinh tế.

Tô Ái Ái hỏi trộm Liệt Tình: “Họ là cha và con gái sao?”

Liệt Tình liếc mắt, buồn cười nhéo lên mặt Tô Ái Ái một cái: “Ái Ái, cậu thực sự không thể nóng nảy!”

Hứa Viễn hạo cười phá lên, xoa đầu Tô Ái Ái, nói: “Cá đi, tớ đi hỏi họ!” Sau đó thực sự nhảy ra khỏi bậc thang, đi về phía họ.

Cậu ấy nói chuyện không lâu lắm, cô gái kia bất chợt khoác chặt lấy cánh tay của người đàn ông, lớn tiếng mắng một câu: “Cậu bị thần kinh à!!!”

Liệt Tình lập tức nhảy lên, Ái Ái lo lắng kéo góc áo cô nàng lại.

Phương ca xoa xoa đầu Tô Ái Ái: “Đây gọi là Sugar daddy!” Nói xong cũng nhảy xuống, kéo Hạo Tử về.

(Giải thích thêm về Sugar Daddy: là cách dùng trong tiếng Anh có nghĩa là ông bồ già.

Còn cụ thể thì thế này

Là một người đàn ông có rất nhiều tiền, nuôi một cô gái trẻ độc thân xinh đẹp, ông ta cho cô ta ăn, cho cô ta uống, mua đồ trang sức cho cô ta, mua nhà cửa cho cô ta. Nhưng người đàn ông giàu có đó sẽ không lấy cô gái xinh đẹp đó, bởi vì ông ta đã có vợ.Nói trắng ra thì chính là người đàn ông đó nuôi tình nhân bên ngoài.)

Phương ca luôn ăn nói rất nhẹ nhàng hôm nay lại đột nhiên lớn giọng nói một câu rất dài: “Đi thôi, Sugar daddy thì làm sao chứ, Sugar daddy là chuyện tốt, người theo Sugar daddy chính là người đang cướp của người giàu chia cho người nghèo đó!”

Câu nói đó làm đôi tình nhân kia mặt xám ngoét, cô gái kéo người đàn ông đi, nhanh chóng thoát khỏi đầu pháo, dù chết cũng không quay đầu lại.

Lúc Phương ca và Hạo Tử bò lên bậc thang, Tô Ái Ái và Liệt Tình vẫn còn đang cười.

Hạo Tử ôm lấy đầu Phương Ca, nói: “Người anh em này đã đạt đến cảnh giới cao nhất rồi!”

Phương ca cười khổ lắc đầu, chỉ về phía xa: “Đi thôi, sắp bắt đầu rồi!”

Tô Ái Ái và Thạch Liệt Tình cùng nhảy dựng lên. Ái Ái quay đầu lại liền thấy chiếc nơ bướm trước ngực Liệt tình bị lệch, bèn nhảy xuống trước mặt cô nàng chỉnh lại giúp. Liệt Tình cũng giả bộ chỉnh chỉnh lại vai áo của Tô Ái Ái. Hạo Tử lớn tiếng quát: “Tóc tớ thế nào rồi?”. Dưới ánh mặt trời Phương Ca xoay người lại, nheo mắt dựng ngón tay cái lên.

Bốn người lúc này mới nhanh chóng chạy vào hàng.

Nghi thức tốt nghiệp thực ra cũng không long trọng lắm, bạn học sinh đại diện nào đó vì căng thẳng quá nên đã nói sai mấy từ liền, Hứa Viễn Hạo quay đầu cười nháy mắt ra hiệu với ÁI Ái và Liệt Tình, Liệt Tình nói: “Haha, đó chắc không phải là học sinh trường ta đâu!”

Sau đó, chim bồ câu trắng đồng loạt sải cánh bay lên bầu trời xanh thẳm.

Tô Ái Ái giơ tay phải lên, nắm thành quyền, đọc lời thề,rõ ràng,rành mạch: “Tôi là công dân Nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, là một người đã 18 tuổi, đối diện với quốc kì, trang trọng tuyên thệ…” Giọng nói Liệt Tình ở sát bên tai, cô nghiêng mặt đi thấy bóng lưng thẳng tắp của hứa Viễn Hạo và Phương Ca, cô tiếp tục nói: “Vì sự phát triển của dân tộc Trung Hoa,  nền dân chủ và văn minh, gian khổ xây dựng sự nghiệp, phấn đấu suốt đời!” Sau đó báo tên mình: “Tô Ái Ái!” có lẽ tất cả mọi người đều không quen tự nói ra tên của mình, cho nên tiếng nói bất giác nhỏ đi, hỗn loạn, bọn nhóc lại bắt đầu ầm ĩ cười đùa.

Lúc đó, họ cũng vẫn chưa hiểu được thế nào là không ngừng vươn lên, cũng không cho rằng cần phải gian khổ xây dựng sự nghiệp, đối với phấn đấu cả đời càng mù tịt. Nhưng những đứa trẻ đó vẫn luôn ghi nhớ khoảnh khắc khi tuyên thệ, trong lòng dù nhiều dù ít đều cảm giác có một dòng nhiệt huyết sôi nổi đang chảy. Giây phút nói ra tên của mình, đó đúng là lời tuyên thệ: lời tuyên thệ với tuổi thanh xuân.

Tôi, Tô Ái Ái

Tôi, Thạch Liệt Tình

Tuyên thệ với tuổi thanh xuân

Đem tất cả nụ cười biến thành hạnh phúc trên khóe mắt

Đem tất cả hứa hẹn biến thành hồi ức tươi đẹp

Đem người nhớ nhung biến thành đóa hoa nở rộ trong lòng

Không nói dối

Không hối hận

Không thất bại

Chúng tôi thề với thanh xuân

Từ nay về sau sẽ không yếu đuối, không khóc lóc

Sẽ không quên nhau, cũng không phản bội

Học cách kiên cường, học cách tha thứ

Dũng cảm yêu, dũng cảm chấp nhận

Làm tất cả để không hối hận khi tuổi thanh xuân đã đi qua.