Hôm sau đột nhiên sự việc trở nên xôn xao trong nhóm.
Cũng không biết là phụ huynh nào làm việc không nên làm, đã quay video rồi đăng lên.
Ngắt đầu bỏ đuôi.
Văn án cũng viết rất mơ hồ.
Tôi bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Ở cửa phòng vẽ có rất nhiều học sinh muốn đến hoàn tiền. Suy cho cùng, chẳng qua là danh dự của tôi ảnh hưởng đến phòng vẽ. Lúc một đám người đang sứt đầu mẻ trán, Chu Tề đã gọi điện thoại đến.
Đầu tiên là giải thích, sau đó lại nói với tôi sẽ mau chóng xử lý chuyện này. Bây giờ tôi không muốn nghe anh ta nói lời vô nghĩa, sau khi cúp máy thì chuẩn bị liên hệ luật sư. Không ngờ Chu Tề làm việc còn nhanh hơn, buổi chiều đã xóa được đoạn video kia, hơn nữa người quay cũng đã giải thích. Chu Tề đã đưa ra lời thanh minh.
Chuyện này coi như là qua đi.
Phó Đa Đa nói coi như anh ta còn có chút lương tâm và trách nhiệm. Buổi chiều sau khi tôi rời khỏi phòng vẽ, thấy Chu Tề đứng ở bên kia đường.
Đương nhiên anh ta đang đợi tôi.
Chúng tôi tìm một quán cà phê để ngồi, Chu Tề nhìn tôi rất dè dặt: "Xin lỗi."
"Sau này phiền anh trông coi cho tốt hồng nhan tri kỷ này của anh đi, còn nữa, anh không thông qua thử việc, sau này không cần đến phòng vẽ nữa. Tôi không muốn xảy ra chuyện tương tự." Tôi nói thẳng, ánh mắt Chu Tề càng thêm sợ hãi.
Lúc tôi đứng dậy muốn đi, anh ta kéo tôi lại: "A Ôn, chúng ta còn có thể làm bạn không?"
"Tôi nghĩ là không."
Tôi tránh khỏi tay Chu Tề, lập tức đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy một chiếc xe màu đen quen thuộc đậu ở cổng đường, là xe của Trần Mục Quân.
Tôi ngồi trên xe, Trần Mục Quân cũng không hỏi gì, điều này làm tôi thở dài nhẹ nhõm.
Chưa tới vài ngày, tôi nhận được tin tức của Chu Tề. Anh ta nói kết thúc ngày nghỉ trước kỳ hạn, chuẩn bị quay về trường rồi.
"Anh nhớ lúc trước em cũng muốn thi nghiên cứu sinh. Anh đã sắp xếp một ít tài liệu trường học phù hợp với em."
Cuối cùng anh ta gửi một email đến.
Email này tôi không trả lời lại, cũng không xóa.
Buổi tối Trần Mục Quân nói máy tính của anh có chút vấn đề nên mượn của tôi.
Tôi đồng ý.
Một lát sau, tôi bỗng nhiên nhớ tới tin nhắn bưu phẩm đó, đẩy cửa phòng ra: "Cái đó, em..."
Muộn rồi, trên cùng của hộp thư máy tính đăng nhập tự động là tin nhắn của Chu Tề. Trần Mục Quân nhìn thấy rồi, nhưng mà anh không nói gì.
Chỉ hỏi tôi: "Em muốn thi nghiên cứu sinh?"
"Ừm, đúng vậy."
Tôi vẫn luôn muốn tiếp tục học thêm nghiên cứu sinh.
Năm tư đại học, bởi vì chia tay với Chu Tề mà thi không đậu.
Sau lại vì đột nhiên kết hôn mà chậm trễ.
Khi cuộc sống trở nên nhàm chán, tôi phải có sự thay đổi.
"Em muốn đi đâu?"
Tôi im lặng, việc này tôi còn chưa nghĩ ra.
Trần Mục Quân hỏi lại tôi: "Ra nước ngoài?"
Không khí trong nhà bắt đầu hơi sai sai.
Đầu tiên là đi sớm về muộn.
Sau đó thì mấy ngày này Trần Mục Quân đều ngủ ở phòng sách.
Anh đây là không đồng ý tôi thi nghiên cứu sinh, dùng việc chia phòng ngủ để đe dọa tôi?
Dù sao anh đã là một tên cuồng học, nếu có thêm tôi thì cái nhà này còn ra gì nữa.
Sau vài ngày lạnh nhạt, tôi nhận được điện thoại của mẹ Trần Mục Quân.
"A Ôn à, con và Mục Quân đã lâu không về rồi, bữa cơm nhà cuối tuần này, có thời gian về không?"
"... Được ạ."
Tôi gửi tin nhắn cho Trần Mục Quân.
Đối phương không trả lời.
Tôi quyết định đến trường học tìm anh.
Tôi đợi anh ở dưới tòa nhà giảng đường một lúc.
Không thấy, lại đến phòng thí nghiệm của anh.
Phòng thí nghiệm của Trần Mục Quân ở tầng ba.
Nhìn xuyên qua cửa sổ kính, bên trong có một đám người bận rộn.
Tôi liếc mắt một cái đã thấy Trần Mục Quân.
Dáng người dịu dàng anh tuấn và ngoại hình vô cùng nổi bật.
Ngoài Trần Mục Quân, tôi còn thấy người phụ nữ lần trước đi cùng Trần Mục Quân.
Hai người đang cùng xem một bản báo cáo thí nghiệm.
Tuy không biết bọn họ trao đổi gì, nhưng với loại đối tác cộng hưởng cùng tần số và có chung sở thích này, toàn bộ trạng thái của Trần Mục Quân trở nên nghiêm túc và thoải mái lạ thường.
Tôi và Trần Mục Quân, hình như chưa từng cùng nhau trao đổi như vậy.
Cuối cùng tôi cũng hiểu được cái gọi là "tầm quan trọng của việc có chung sở thích ngôn ngữ để tìm bạn đời" ở trên mạng, thực ra một phần lý do tôi thi nghiên cứu sinh là để bắt kịp anh, tôi không muốn chỉ là một bà nội trợ chỉ đợi ở nhà, chỉ có thể tiết kiệm quản lý việc nhà.Trần Mục Quân ở bên một người như vậy rất vô vị.
Không có ý nghĩa, thật sự không có ý nghĩa.
Trong lòng tôi đột nhiên nảy sinh ra sự mệt mỏi vô hạn.
Không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy nữa.
Tối hôm đó, Trần Mục Quân đến khuya mới về.
Thật ra tôi đã nghe thấy hành động và tiếng động của anh.
Lúc chuẩn bị vào phòng anh tâm sự với anh, kết quả người này lại mở cửa phòng nhìn thoáng qua, rồi lại rời đi.
Tôi:...
Hôm sau Trần Mục Quân lại ra ngoài từ sớm, hoàn toàn không cho tôi cơ hội giao tiếp.
Quên đi, ở ngay trước mặt không có cách nào để nói thì Wechat luôn có thể.
Vậy nên tôi mở cuộc trò chuyện với Trần Mục Quân ra, gõ năm chữ: "Chúng ta tách ra đi."
Vừa gửi đi tôi đã hối hận.
Vội vội vàng vàng muốn thu hồi.
Đối phương đã gửi một cái "?" qua.
Không biết thế nào, tôi bỗng nhiên bình tĩnh lại.
"Bữa cơm ngày mai kết thúc chúng ta nói chuyện đi." Nói xong, tôi cũng không quan tâm Trần Mục Quân có trả lời hay không.
Ngày hôm sau, bữa cơm cuối tuần là tôi một mình đến nhà họ Trần trước. Mẹ của Trần Mục Quân kéo tay tôi:
"Mục Quân lại làm thí nghiệm?"
Tôi nói phải.
Bảy giờ rưỡi Trần Mục Quân trở về, vừa kịp lúc ăn cơm.
Anh kéo ghế ngồi bên cạnh tôi.
Hơi thở mát lạnh lập tức lây sang tôi.
Mẹ Trần hỏi: "Bận như vậy? Bây giờ mới về?"
"Vâng."
Giọng điệu Trần Mục Quân thản nhiên.
Anh quả thật là rất bận, đoán chừng còn chưa kịp về nhà thay quần áo.
Trên người vẫn mặc áo sơ mi trắng thắt cà vạt dạy học.
Trần Mục Quân trò chuyện với bố mẹ anh câu được câu mất.
Tôi im lặng ăn cơm, cũng không chú ý bọn họ đang nói gì.
Mãi đến khi Trần Mục Quân bỏ một con cá đã lóc xương vào bát của tôi.
Tôi ngẩng đầu, vừa lúc nghe thấy mẹ Trần Mục Quân hỏi.
"Lễ cưới của các con khi nào thì tổ chức?"
Lúc trước kết hôn với Trần Mục Quân quá vội vàng, còn chưa tổ chức tiệc.
Tôi nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Trần Mục Quân.
Trần Mục Quân rũ mắt: "Không vội."
"Còn không vội, các con đã kết hôn nửa năm rồi? Không lẽ chờ đến khi có em bé mới làm sao?"
Tôi:...
Bàn ăn yên lặng.
Tôi lại ngẩng đầu liếc nhìn người bên cạnh. Lần này tôi bắt gặp ánh mắt của Trần Mục Quân, ánh mắt anh thâm trầm mà lạnh lùng.
Lòng tôi trầm xuống.
Sau bữa cơm tôi và Trần Mục Quân trở về nhà mình.
Mẹ Trần vốn định giữ chúng tôi ở lại một đêm.
Trần Mục Quân nói còn có chút chuyện phải xử lý.
Thực tế sau khi anh trở về nhà đã vào phòng sách.
Một tiếng đồng hồ vẫn không ra ngoài.
Nhưng tôi còn nhớ tin nhắn sáng hôm qua gửi cho Trần Mục Quân.
Vì vậy tôi mở cửa phòng sách.
Phòng sách không bật đèn, Trần Mục Quân ngồi trước máy tính, tay gác lên trán.
"Trần Mục Quân..."
Anh nghe thấy giọng nói của tôi thì ngẩng đầu.
Trong phòng mờ tối, tôi không nhìn rõ vẻ mặt anh.
Chỉ cảm thấy ánh mắt anh dán chặt trên người tôi.
"Chúng ta nói chuyện?"
Sau khi bật đèn, tôi nhẹ nhàng lên tiếng.
Trần Mục Quân chỉ nhìn tôi.
Không hiểu sao lại hơi áp lực.
Tôi nuốt nước bọt.
"Anh xem tin nhắn tôi gửi cho anh rồi chứ?"
"Ừm."
Vậy là được rồi.
Tôi tiếp tục: "Vậy anh..."
"Tách ra là ý gì?"
Cái gì?
Trần Mục Quân lặp lại một lần nữa. Tôi trả lời: "Thì, ly hôn..."
Trần Mục Quân nhíu mày: "Ly hôn?"
"Ừm."
"Tại sao?"
Tôi:...
Lúc đó, trong đầu tôi nghĩ tới vô số lý do và sự việc.
Thì, không có tiếng nói chung, không có tình cảm vợ chồng, hơn nữa tôi phải thi nghiên cứu sinh... Quan trọng nhất là anh không yêu tôi. Nhưng không biết vì sao, khi nói ra lại thành: "Anh rất nhàm chán, tôi không thích."
"Em nói trên phương diện nào?"
"Mọi thứ!"
Trần Mục Quân:...
Anh ngẩn người, lập tức híp mắt lại, từ từ mà nguy hiểm nói hai chữ: "Mọi thứ?"
Tôi:...
A, hình như anh hiểu lầm.
Chủ yếu là vì giữa chúng tôi không có tình cảm.
Hơn nữa một khi tôi thi nghiên cứu sinh, nhất định sẽ càng ít giao tiếp. Tôi giải thích.
Trần Mục Quân nói: "Tôi cảm thấy tình cảm của chúng ta rất ổn định."
Tôi:...
Được rồi, cách suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ không giống nhau. Tôi chuyên văn, cảm tính. Anh chuyên khoa học tự nhiên, lý tính.
Nếu thật sự muốn phân chia logic về mặt tình cảm, chỉ sợ một ngày một đêm cũng không phân biệt được. Tôi chọn bỏ qua chủ đề này. Trần Mục Quân buồn bực khó hiểu.
Anh kéo cà vạt, không kéo ra được, động tác lại càng mạnh bạo hơn. Tôi thấy cổ anh bị ghì đến đỏ lên, nhíu mày đi qua giúp anh.
"Anh làm mạnh như vậy làm gì?"
Tôi cởi cà vạt cho anh.
Ngẩng đầu thì phát hiện anh đã vây tôi lại giữa anh và bàn làm việc.