Mãnh Long Ngủ Quên

Chương 196: Cứ Tiếp Tục Thì Chẳng Còn Cách Nào Cứu Chữa Đâu





"Anh Cao!"
Nhìn thấy người đến là Cao Chí Viễn, sắc mặt của ông già mặc áo choàng xám hơi thả lỏng, nhưng sau khi ông ta nhìn thấy Lâm Thiệu Huy, hai hàng lông mày của ông ta lập tức nhắn chặt thành một hàng: "Chàng trai, vừa nãy cậu nói xăng nói bậy gì đấy?"
Nói xằng nói bậy sao?
Khóe miệng Lâm Thiệu Huy cong lên thành nụ cười mỉa mai, anh nhìn lướt qua ông già mặc áo choàng xám, lập tức lắc đầu khẽ cười nói: "Xin hỏi, ông đã luyện tập Bát Cực Quyền được bao nhiêu năm?"
Tập Bát Cực Quyền được bao nhiêu năm? Ông già mặc áo choàng xám hơi sửng sốt.
Bộ võ thuật truyền thống Bát Cực Quyền của Việt Nam này được ông ta dùng giá trên trời mua lại từ một người đi khắp nơi vào Nam ra Bắc vào ba năm trước, sau ba năm cực khổ rèn luyện không ngừng nghi, sức mạnh của ông ta đã tăng vọt.
Tuy nhiên, chuyện này thì có liên quan gì đến Lâm Thiệu Huy chứ!
"Ba năm, làm sao?" Ánh mắt của ông già mặc áo choàng xám khi nhìn về phía Lâm Thiệu Huy tràn ngập thái độ thù địch.
Mà nghe nói như vậy, nụ cười trên môi Lâm Thiệu Huy càng mỉa mai, khinh thường hơn: "Vậy ông có biết muốn học Bát Cực Quyền phải luyện tập đủ tám năm, không đủ tám năm không có tác dụng không? Ông chỉ mới luyện tập được có ba năm mà đã dạy người khác luyện tập, không khác gì đang chơi đùa với tính mạng của người khác!"
Cái gì?

Lời này của Lâm Thiệu Huy vừa chấm dứt, sắc mặt của ông già mặc áo choàng xám lập tức trở nên tái mét, biểu cảm của cô gái cũng có chút khó coi.
Chơi đùa với tính mạng của người khác?
Tội danh này quá đáng sợ, tức khắc làm sắc mặt của ông già mặc áo choàng xám trở nên âm trầm, ông ta nổi giận quát lên: "Nói bậy nói bạ! Ông già này chưa bao giờ nghe nói cái gì mà muốn học Bát Cực Quyền phải luyện tập đủ tám năm, không đủ tám năm không có tác dụng! Tên nhóc kia, ông già này không cần biết cậu là ai, nhưng nếu cậu dám ở trong này ăn nói bừa bãi, cẩn thận ông già này không khách khí với cậu đâu!"
Nói xong!
Vù...
Trên người ông già mặc áo choàng xám lập tức hiện lên một tầng sương mù màu trắng, trông có vẻ giống như sát khí.

Tầng sương mù đó tỏa ra khí lạnh làm Cao Chí Viễn và cô gái xinh đẹp có cảm giác bị nhốt trong hầm băng, chỉ trong mấy giây mà không khí xung quanh đã giảm nhiệt độ tới mức âm.
Nhìn thấy một màn này, Cao Chí Viễn hoảng sợ, vội vàng chạy nhanh ngăn ở trước người Lâm Thiệu Huy, giải thích với ông già mặc áo choàng xám: "Ông Tống bớt giận! Chàng trai này là ân nhân cứu mạng của ông Phí, không thể đánh nhau với cậu ấy được!"
Hả?
Ân nhân cứu mạng?
Một câu này làm sắc mặt của ông già mặc áo choàng xám biển đổi trong nháy mắt, vẻ mặt âm trầm của ông ta cũng có chút thay đổi, lúc này ông ta mới áp chế khí lạnh trên người.

Dù sao, ông ta cũng từng nghe nói, có một người được gọi là bác sĩ thiên tài họ Lâm đã cứu chữa cho ông Phí.

Cho dù ông ta cực kỳ tức giận với lời nói xằng bậy của Lâm Thiệu Huy, nhưng ông ta cũng không thể tấn công Lâm Thiệu Huy vào lúc này.
"Anh trai đằng kia, anh là ân nhân cứu mạng của ông nội tôi, bác sĩ thiên tài họ Lâm sao?" Lúc này, cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh ông già mặc áo choàng xám chạy đến gần Lâm Thiệu Huy, vẻ mặt cô đầy sự biết ơn, tò mò hỏi Lâm Thiệu Huy.

Vốn dĩ cô ta cho rằng người cứu ông nội cô ta phải là một vị thầy thuốc Trung y đã bảy tám mươi

tuổi.

Nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Thiệu Huy lại trẻ tuổi như thể này.
Lâm Thiệu Huy chưa kịp trả lời câu hỏi của cô gái, bỗng dưng ngay tại lúc này chợt vang lên tiếng cười sang sảng từ xa truyền đến, có vẻ như âm thanh vang đến từ hành lang bên cạnh: "Hahaha...!Đúng vậy! Chàng trai này quả thật đã cứu về tính mạng của ông già này, bác sĩ thiên tài Lâm Thiệu Huy!"
Nghe nói như thế, mọi người đều chuyển mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, lúc này mới nhận ra đó là một ông già mặc bộ đồ thời Đường, sắc mặt hồng hào đi từ trong sân tới.
Hơi thở của ông ta nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến người khác cảm nhận được sự mạnh mẽ, những bước chân của ông ta cũng rất vững vàng.

Vừa nhìn đã biết đây là một người không dễ trêu chọc.
Tuy nhiên Lâm Thiệu Huy lại sửng sốt khi nhìn thấy ông ta.
Bởi vì người này là ông Phí mắc bệnh Filinlock mà anh đã dùng phương pháp châm cứu trong lúc trực tiếp ở cuộc thi Đông Tây y!
"Là ông sao?"
Lúc này Lâm Thiệu Huy mới chợt nhận ra tại sao Cao Chí Viễn và cô gái xinh đẹp kia đều nói là anh đã cứu chữa cho đối phương.
Bộp bộp bộp!

Giờ khắc này, chỉ thấy ông Phí mặc bộ đồ thời Đường bước nhanh tới gần Lâm Thiệu Huy.

Chờ tới khi ông ta đi đến trước mặt Lâm Thiệu Huy, ông ta mới dùng vẻ mặt đầy sự kính trọng và biết ơn, cúi người trước mặt Lâm Thiệu Huy: "Ông già này tên là
Phí Trường Thanh, cảm ơn bác sĩ thiên tài Lâm Thiệu Huy đã cứu mạng ông già này!"
Phí Trường Thanh!
Không biết vì sao, Lâm Thiệu Huy cảm thấy cái tên này nghe có chút quen tai.
Nhìn thấy một màn này, Cao Chí Viễn đứng ở bên cạnh lập tức nhanh chóng giải thích: "Cậu Thiệu Huy, cậu vẫn chưa nhận ra sao? Vị Phí Trường Thanh này là bác của Phí Vinh Hằng, chủ tập đoàn Trường Giang của thành phố Nam Giang.

Đồng thời cũng là người giàu có nhất của thành phố Hải Dương bên cạnh chúng ta, ngoài ra còn là người đứng đầu nhà họ Phí thành phố Hải Dương!".