Mãnh Long Ngủ Quên

Chương 239: Người Nhà Họ Bạch Sững Sờ





Ùng ục!
Giờ phút này, Trịnh Lam Anh nhìn Gấu Đen bị bẻ gãy cánh tay lại nhìn Lâm thiệu Huy không hề hấn gì, anh ta hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, trái tim hoàn toàn chui lên cổ họng.
Mồ hôi lạnh chảy như mưa đã làm ướt nhẹp lưng anh ta.
Hối hận.
Lúc này, trong lòng anh ta thậm chí có chút mơ hồ hối hận khi trêu chọc phải cái con quái vật Lâm Thiệu Huy này.
Còn bên cạnh.
Những vị khách kia không có rời đi, mà tất cả đều vui mừng như điên không thôi.

Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lâm Thiệu Huy càng phát ra sự sùng bên trong.
"Trời ạ, không ngờ anh Huy lại lợi hại như vậy, vừa rồi tôi còn lo lắng cho anh ta co!"
"Tài năng đàn piano, bản lĩnh lại phi thường.


Anh Huy quả thật là xuất chúng!”
Những âm thanh khen ngợi, không ngừng phát ra từ trong đám đông.
Vào lúc này, tất cả các khách hàng thật sự khâm phục Lâm Thiệu Huy sát đất.
Nhưng mà giờ phút này!
Lâm Thiệu Huy hoàn toàn không thèm quan tâm đến sự xao động của mọi người, anh yên lặng đứng trước mặt Gấu Đen, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm:
"Tôi còn chưa có đánh nghiền!”
"Còn muốn tiếp tục không?”
Cái gì!
Lời này vừa nói ra, khiến cho mí mắt Gấu Đen nhảy lên liên hồi.
Tiếp tục?
Tiếp tục cái em gái nhà mày ấy.
Cánh tay anh ta thì gãy, đàn em của anh ta cũng tàn phế, còn tiếp tục vậy thì bọn họ chỉ có một con đường chết.
Lúc này, Gấu Đen cắn chặt hàm răng, cố gắng kìm nén cơn đau nhức trên cánh tay, sau đó ánh mắt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, lộ ra sự hung tàn và hận ý: "Thắng nhóc kia, mày đừng có ngông cuồng như vậy, mày cứ chờ đó cho tao!"
"Bây giờ tao sẽ gọi cho đại ca tạo dẫn người đến, để tao xem mày chết như thế nào!" Đại ca?
Nghe thấy những lời này, Trịnh Lam Anh và khách hàng xung quanh hơi sững sờ.

Nhưng sau khi bọn họ nhớ ra đại ca mà Gấu Đen nói là ai, nét mặt từng người đều thay đổi rõ rệt.
Hắc Tề Hổ!
Hầu như trong đầu mỗi người đều cùng hiện lên một cái tên, khiến cho sắc mặt mọi người ảm đạm trong nháy mắt.
Trong số các thế lực ngầm ở thành phố Nam
Giang, chỉ có hai người là mạnh nhất.

Đó chính là Bắc Năm Sẹo, Nam Hắc Tề Hổ!

Không sai!
Đại ca của Gấu Đen, chính là quy định của phía nam thành phố Nam Giang, được mọi người kính trọng như chiến thần anh Hổ Văn - Hắc Tề Hổ.
Hắc Tề Hổ xuất thân là một tay đấm của thế giới
ngầm, anh ta đã tham gia hàng chục cuộc thi đấu ngầm.

Nhưng không một lần bại trận, anh ta được giới quyền anh của thế giới ngầm gọi là chiến thần của
thành phố Nam Giang.
Điều đáng sợ hơn là.
Ban đầu khi Hắc Tề Hổ xuất hiện, đã chọc phải một thế lực lớn ở thành phố Nam Giang, sau đó còn bị họ đuổi giết.
Nhưng không ai có thể ngờ rằng Hắc Tề Hổ một người một dao xông vào hang ổ của thế lực đó, ước chừng chặt chém khoảng năm mươi sáu mươi người, sau đó lại tiêu diệt hoàn toàn người đứng đầu của thế lực to lớn đó, nhổ cỏ tận gốc thế lực đó.
Một trận đánh làm chấn động thành phố Nam Giang.
Từ đó về sau, Hắc Tề Hổ gần như trở thành chiến thần, chỉ cần anh ta ra lệnh một câu, các thế lực lớn ở thành phố Nam Giang không chỗ nào không theo, ngang ngược một phương.
Mà bây giờ...
"Anh Huy, anh mau chạy đi đi! Anh Hổ kia thật sự không thể chọc nổi đâu!"
"Đúng vậy, anh Huy, bây giờ thừa dịp chạy nhanh lên đi, nếu không anh Hổ tới, vậy thì hoàn toàn xong rồi!"
"Anh Huy..."

Những vị khách mời xung quanh, giờ phút này sắc mặt trắng bệch, trông vô cùng kinh hoàng, không ngừng lớn tiếng khuyên can Lâm Thiệu Huy.
Chẳng qua là, Lâm Thiệu Huy chỉ nhàn nhạt nhún vai một cái, không thèm để ý chút nào, nhìn về phía Gấu Đen nói: “Để cho anh ta đến, tôi chờ!”
Amm!
Lời này vừa nói ra, thì sắc mặt của tất cả khách khứa xung quanh đều thay đổi.

Cho dù như thế nào thì bọn họ cũng không ngờ đến, Lâm Thiệu Huy lại cố chấp như vậy, thật sự muốn đắc tội với Hắc Tề Hổ.

Đây...!đây không phải là muốn tìm chết sao?
Giờ phút này, ánh mắt của tất cả khách khứa nhìn về phía Lâm Thiệu Huy đều lộ ra vẻ thương hại và cảm thông.
Mà Gấu Đen chỉ cười dữ tợn một tiếng: “Được! Đúng là rất ngông cuồng, Hùng tôi thích, chẳng qua tôi là hi vọng cậu lát nữa vẫn có thể phách lối như vậy!”
Sau khi Gấu Đen nói xong, lập tức dùng tay trái lấy ra một chiếc điện thoại từ trong túi quần, sau đó bấm một dãy số rồi gọi đi..