Mãnh Long Ngủ Quên

Chương 487: Em Ông Bị Đánh





Cùng lúc đó!
Trong một phòng bao của quán rượu Hồng Vận, ba bóng người đang ngồi trên sô pha, bọn họ đang bàn bạc gì đó.
Trong đó có hai người, nếu như Bạch Tổ Y ở đây nhất định sẽ nhận ra hai người này, đây chính là bác cả của cô Bạch Long Hải, và anh họ Bạch Chí Phàm.
Mà ngồi đối diện hai người họ chính là một người đàn ông trung niên nguy hiểm.

Trán của ông ta có một vết sẹo dài do đao gây ra, lỗ tai cũng giống như bị đạn bắn trúng vậy, chỉ còn lại một nửa.
Đặc biệt cả người ông ta tỏa ra hơi thở âm u lạnh lẽo, làm cho ông ta càng giống như một con mãnh hổ hung dữ làm người ta phải sợ hãi.
Ông ta chính là chủ nhân cao ốc Lam Hải của thành phố Nam Giang..Thái Quốc Phú.
Vị lão đại nổ tiếng là nham hiểm ở thành phố Hải
Dương! "Hahah.

Anh Phú, vậy thì lần này phải nhờ anh rồi!" Mặt Bạch Long Hải đầy ý cười, hiển nhiên ông ta rất hài lòng với kết quả cuộc nói chuyện này.

Vừa nói ông ta vừa búng tay, Bạch Chỉ Phàm lập tức lấy hai tấm chi phiếu trong túi ra đưa cho ông ta.


"Một tờ chi phiếu trong này là bảy trăm năm mươi ngàn đô! Đây cũng là thù lao anh Phú từ chối Bạch Tố Y và giúp chúng ta dạy dỗ Lâm Thiệu Huy!" "Ngoài ra còn có một tấm chi phiếu mười lăm triệu đô la Mĩ, đây chính là tiền vốn tập Bạch Kỳ hợp tác cùng Hải Thụy! Mong anh Phú hãy vui vẻ nhận lấy!"
Tổng cộng là hơn một trăm năm mươi triệu đô.

Số tiền này đối với tập đoàn Bạch Kỳ, tuyệt đối chính là một khoản tiền lớn.
Nhưng hiện tại, vì muốn đả kích tập đoàn Bạc Lạc của Bạch Tổ Y, nên nhà họ Bạch bọn họ chỉ có thể bỏ ra số tiền này.
Không chỉ lấy ra bảy trăm năm mươi ngàn đô để Thái Quốc Phú không đồng ý cho Bạch Tổ Y thu mua cao ốc Hải Thụy, thậm chí ông ta còn bỏ ra mười lăm triệu đô la Mĩ để có thể hợp tác với Thái Quốc Phú.
Nhận lấy hai tấm chi phiếu, Thái Quốc Phú nhìn vào dãy số không liên tiếp trên đó, khuôn mặt hung ác cuối cùng cũng hiện lên một nụ cười: “Hahah.

Anh Hải, anh quá khách khí rồi! "Nếu đã như vậy tôi xin nhận! Các người cứ yên tâm, tôi sẽ không bán cao ốc Hải Thụy cho Bạch Tổ Y, còn Lâm Thiệu Huy đó, Thái Quốc Phú tôi có rất nhiều biện pháp để chặt đứt được chân cậu ta!"
Câu nói này làm nụ cười trên mặt Bạch Long Hải và Bạch Chí Phàm càng rạng rỡ hơn.
Chỉ cần làm Bạch Tố Y và tập đoàn Bạch Lạc chịu đả kích, cắt đứt một chân của Lâm Thiệu Huy.

Cho dù có bỏ ra số tiền lớn hơn một trăm năm mươi triệu đô, trong mặt bọn họ cũng rất đáng.

Mà trong lúc hai bên còn tiếp tục bàn bạc chuyện hợp tác, thì có một tên hộ vệ hốt hoảng chạy vào.

"Ông chủ, xảy ra chuyện rồi!" Sắc mặt tên hộ vệ tái nhợt, giọng nói hốt hoảng nói với Thái Quốc Phú.
Sao vậy? Thấy vậy Thái Quốc Phú nheo mắt lại, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì? Cậu nói đi!" "Ông chủ, em trai ngài, cậu Thái Quốc Quyền vừa bị người của khách sạn Báo Thịnh chặt đứt hai chân!" Giọng nói của tên hộ vệ đang run lên.
Cái gì cơ!
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Thái Quốc Phú và hai cha con Bạch Long Hải đều nhanh chóng thay đổi.

"Đáng chết! Người nào to gạn như vậy, lại dám chặt đứt chân của em trai tao?"
Sắc mặt Thái Quốc Phú rất u ám.
Hai cha con Bạch Long Hải đứng bên cạnh cũng bị bất ngờ.
Dù sao, ở Hải Dương hai anh em Thái Quốc Phú, trong tối ngoài sáng đều chơi, cũng được xưng làm đại ca, rốt cuộc là ai có gan lớn như vậy, dám chặt chân của Thái Quốc Quyền, đây quả thực là tự tìm chết.
Nghe ông ta hỏi như vậy.

Tên hộ vệ khó khăn trả lời: "Là..

tổng giám đốc khách sạn Bảo Thịnh, Hà Sinh cho người làm!" "Hình như là do cậu hai đùa giỡn một cô gái, sau đó đắc tội chồng của cô gái kia!"
Cậu nói này làm sắc mặt tất cả mọi người ở đây đều thay đổi..