Mãnh Long Ngủ Quên

Chương 652: Cậu Ta Là Đại Tông Sư Huy





"Cậu ta...!Cậu ta là Lâm Thiệu Huy?" Lãnh Tiểu Thiên đầy vẻ kinh ngạc mà nhìn về phía đứa cháu trai của mình Lãnh Bất Phàm.

A?
Lãnh Bất Phàm sửng sốt, anh ta lờ mờ nhận thấy vẻ mặt của ông nội mình hình như không đúng låm, nhưng mà anh ta cũng không nghĩ quá nhiều, lúc này chỉ gật mạnh đầu, hung tợn mà cười nói: “Đúng vậy! Ông nội, chính là cái tên này làm nhục ông, nói ông là một tên lão già, không dám đụng chạm đến anh ta!" "Ông nội, xin ông hãy báo thù cho cháu, lột sống da của tên súc vật này đi! Vì nhà họ Lãnh của chúng ta!!!"
Giọng nói của Lãnh Bất Phàm mang đầy sự hung ác và dữ tợn.
Chí là câu nói này, gần như đã khiến cho Lãnh Tiểu Thiên dọa chết ngất.
Lột da?
Tao lột da bà nội bây thì có!
Ngay lập tức.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy được, vẻ mặt của hai người Lãnh Tiểu Thiên và Hạ Lan Sơn, chuyển từ màu vàng đến trắng, từ trắng đến xanh, rồi lại từ xanh trở nên đỏ bừng.

Đến lúc cuối cùng.
Toàn bộ vẻ mặt của hai vị đại tông sư lại đỏ bừng, thậm chí gân xanh ở trên trán, dường như cũng lộ hết ra ngoài.
Tức giận rồi?
Một vẻ mặt này rơi vào trong mắt của đám người ở xung quanh, lúc này tất cả mọi người đều cho rằng, Lãnh Tiểu Thiên và Hạ Lan Sơn đang nổi giận.
Điều này càng làm cho đám người Lãnh Bất Phàm, Lâm Thiên Quang vô cùng vui mừng.
Cộp cộp cộp!
Dưới ánh mắt mong chờ của bọn họ, Lãnh Tiểu Thiên và Hạ Lan Sơn nhìn nhau một cái, liền chỉ có thể cắn chặt răng mà nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.

"Ha ha ha..

Lâm Thiệu Huy, anh không phải đang hung hăng à? Ông nội của tôi đã đến rồi, anh có bản lĩnh thì hung hăng kiêu Tiểu thêm một lần nữa xem!" "Ông nội, tên khốn này đánh gãy một chiếc chân của cháu, xin ông hãy giúp con đánh gãy cả chân tay của anh ta!"
Lãnh Bất Phàm và Hạ Kiêu Kiều, lúc này cả hai người đều đã có chỗ dựa, lời nói cũng trở nên ngang ngược mà kiêu căng.
Chỉ là khi hai câu này vừa được nói ra.
Càng khiến cho đôi chân của hai người Lãnh Tiểu Thiên và Hạ Lan Sơn đều hơi mềm xuống, suýt chút nữa liền nắm xuống mặt đất.
Đặc biệt là!
Sau khi bọn họ cảm nhận được ánh mắt cười như không cười của Lâm Thiệu Huy, mồ hôi trên trán của cả hai người, càng róc rách mà chảy xuống.
Không thể trêu chọc vào.
Rốt cuộc Lãnh Tiểu Thiên cũng hiểu ra ý nghĩa của câu nói mà con trai mình vừa nói rồi.
Vua của Huyết Ngục!
Vua của Huyết Phù Đồ, bọn họ làm sao có thể trêu chọc vào được.

Vào lúc này, nhìn theo hai vị đại tông sư Lãnh Tiểu Thiên và Hạ Lan Sơn, càng ngày càng đến gần.
Trong một đám người của tập đoàn Bạch Lạc, ngay lập tức lặng ngắt như tờ, mỗi một người cấp cao của tập đoàn Bạch Lạc, đều cảm thấy trái tim của mình như sắp nhảy ra.
Dường như bước chân của hai vị đại tông sư, không phải đang đạp trên mặt đất, mà càng giống như đang đạp lên tim của bọn họ, khiển cho sắc mặt của mỗi một người cấp cao, càng trở nên nhợt nhạt như tờ giấy trắng.
Đến khi hai người họ đi đến trước mặt.
Rầm!
Rất nhiều người cấp cao của tập đoàn Bạch Lạc, không thể chịu đựng sức ép ở trong lòng nữa, từng người một đều ngã ngồi trên mặt đất mà thở hổn hển.
Mà Bạch Tổ Y và Bạch Tuấn Sơn, cũng bị dọa đến toàn thân đều run rẩy.

"Hai vị đại tông sư, hai người nếu muốn đối đầu với chồng tôi, thì liền giết chết tôi đi!"
Bạch Tổ Y kéo Lâm Thiệu Huy đến sau lưng mình, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào hai người Lãnh Tiểu Thiên bọn họ, nói một cách nghiêm túc.

Chỉ là cô lại không biết rắng.
Sau khi nghe được câu nói này.

Khóe miệng của Lãnh Tiểu Thiên và Hạ Lan Sơn càng co giật thêm, suýt chút nữa bị dọa đến khóc lên.
Giết chết cô à?
Bọn họ lại dám đến vậy sao?
Chồng của cô chính là vua của Huyết Ngục, người đã nghiền nát Huyết Lang chỉ với một chiêu, người đã đánh thắng Huyết Phù Đồ chỉ bắng mười cú đấm.
Cho dù có cho bọn họ thêm một trăm lá gan đi chăng nữa, bọn họ cũng không dám đụng đến một sợi tóc của cô.
Lúc này sau khi cảm nhận được ánh mất cảnh cáo của Lâm Thiệu Huy.
Khóe miệng của hai người Lãnh Tiếu Thiên bọn họ lại không khỏi co giật, mà gưới ánh mắt không thể ngờ được của tất cả mọi người, mà ngay ngắn cúi người chào với Bạch Tố Y: “Thưa cô Bạch Tổ Y, Lãnh Tiểu Thiên tôi đến đây xin lỗi cô!" "Thưa cô Bạch Tổ Y, Hạ Lan Sơn tôi có mắt không tròng, ở ngay tại nơi này, mong cô tha thứ cho!"
Yên lặng...
Ngay khi lời của hai vị đại tông sư vừa nói ra, âm thanh ồn ào của đám người ở xung quanh, toàn bộ đều bỗng nhiên im bặt.
HR.