Mãnh Long Ngủ Quên

Chương 668: Mỗi Ngày Ăn Hết Năm Trăm Triệu





Giờ phút này, hai người vợ chồng Bạch Tuần Son mặt đối mặt nhìn nhau ngần người, càng nghĩ tới, nếu như lời sự thật của ông lão mặc áo tang, sau khi biết cả nhà ăn hết năm trăm triệu một ngày, bọn họ chị thấy da đầu của mình, không ngừng run rẩy.

Chỉ là, còn hơn thế nữa.

Ngay sau đó, hai người nhìn thấy, trên mặt ông lão mặc áo tang hiện ra một tầng kích động lẫn tôn kính sâu sắc, hỏi: "Hai vị, xin hỏi cậu Lâm Thiệu Huy con rể của hai người, bây giờ đang ở đâu?"
Vợ chống Bạch Tuấn Sơn cũng nhận thấy thái độ của ông lão mặc áo tang, dường như càng thêm cung kinh, không khỏi tò mò hỏi: "Ông lão này, ông tìm con rể tôi có việc gì sao?" Nghe được lời này.

Về mặt của ông lão mặc áo tang rõ ràng hiện lên một chút do dự.

Dường như còn có chút ngại ngùng.

Nhưng cuối cùng vẫn kiên định, lập tức nói: "Thật không dám giấu giếm hai người, có thể gặp được một người tài giỏi như vậy, tôi! tôi muốn bái cậu ta làm thấy!"
Bái sư?
Vợ chồng Bạch Tuấn Sơn trợn tròn mắt.


Lâm Thiệu Huy chỉ là một tên nhóc hơn hai mươi tuổi đầu, mà ông lão trước mắt đây, e là ít cũng phải hơn tám chục tuổi rồi.

Việc này! trò cười gì đây? "Xin lỗi, ông lão này, con rể tôi hiện đang ra ngoài có việc, hai vợ chồng tôi cũng không biết được rằng nó đi đâu?"
Bach Tuấn Sơn vẫn coi như nói chuyện với một kẻ điên, nhìn ông lão mặc áo tang nói.

Không biết?
Nghe được lời này, trên mặt ông lão mặc áo tang tràn ngập vẻ thất vọng buồn phiền.

Ngay lúc ông ta muốn ở lại nhà họ Bạch chờ đợi cho đến khi Lâm Thiệu Huy quay trở lại, thì phía cửa liến truyền đến tiếng bước chân,
Chỉ thấy hàng xóm bên cạnh, di Trương đi tới cửa, nói: "Bạch Tuấn Sơn, Ngọc Trân, vừa nãy Lâm Thiệu Huy ra ngoài, cậu ta còn nhắn tôi, nói cậu ta đến bệnh viện Bệnh viện Trung-Tây Ivan có chút chuyện! Tối nay sẽ trở lại! Muốn tôi nói lại cho hai người một tiếng!”
A?
Bệnh viện Trung-Tây Ivan!
Nghe thấy lời này của dì Trương, vè mặt của ông lão mặc áo tang trong nháy mắt liền có vẻ phấn khích.

Mà cùng lúc này!

Ở của bệnh viện Trung-Tây Ivan, náo nhiệt vô cùng, một đám người qua đường đang xem nảo nhiệt, xúm lại đồng đến mức một con kiến cũng khó mà lọt ra được, từng người từng người chỉ chi trò trỏ, ào ào bàn tán.

"A! Cái người trẻ tuổi kia thật là giỏi, chưa cả đến một tiếng đồng hồ, mà anh ta đã chữa được cho tám người bệnh rối!" "Đúng vậy, đáng tiếc cho dám bác sĩ của bệnh viện Trung-Tây Ivan! Y thuật của bọn họ cũng không tệ, nhưng để so với người trẻ tuổi này, thì vẫn còn kém rất nhieu!" "Tám trận đều bại! Không biết lần này lão cao nhân ra tay, còn có thể cứu vãn được mặt mũi của cái bệnh viện này không!" "Nhìn xem, trên trán ông lão đã bắt đầu đổ mồ hôi rồi, mà cậu trai trẻ kia vẫn rất điểm đạm bình tĩnh, đã có thể phân cao thấp được rồi!"
Người xem náo nhiệt xung quanh đang không ngừng bàn tán, từng ánh mắt đều nhìn chằm chằm về phía trung tâm đám người.

Mà giờ phút này!
Ở chính giữa đám người.

Bày ra hai cái bàn, một già một trẻ, hai vị bác sĩ đang cùng xem bệnh cho một bệnh nhân.

Mà một già một trẻ này, đều là bác sĩ Đông y!
Nhìn, nghe, hỏi, bắt mạch!
Bốn bước chuẩn đoán bệnh của y sĩ Đông y, bị hai người này phát huy tới cực điểm.

Mà ngay lúc chuẩn bệnh xong.

Ông lão cùng chàng trai trẻ, đểu lần lượt ghi bệnh tình của bệnh nhân vào bệnh án.

.