Mãnh Long Ngủ Quên

Chương 705: Một Công Lao Lớn





Giọng điệu của Bạch Trần cho thấy anh ta rất tự
Và khi nghe điều này, những người còn lại cũng tin gật đầu.
Từ chối tập đoàn Bạch Kỳ ở Nam Lộc?
Đó chính là lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết!
Và ngay khi mọi người muốn tiếp tục nói chuyện thì ngoài cửa đã truyền đến những âm thanh ẩm ĩ.
Hà?
Nghe thấy động tĩnh này, ông cụ nhà họ Bạch nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ không hài lòng: "Làm sao vậy? Bên ngoài ổn ào cái gì hà?"
Vừa dứt lời, một người quản gia vội vàng bước tới và kính cần nói: "Thưa ông cụ Bạch, chính là...!Bạch Tư Yên và Bạch Văn Bạch Võ đã trở về!"
Trở về?

Câu nói này càng làm cho nụ cười trên mặt Bạch 115 Trần thêm nổng đậm: "Ha ha ha...!có vẻ như mọi chuyện đã xong!" "Nhanh để cho họ vào!"
Sau khi Bạch Trần nói ra câu này thì tiếng ồn ào bên ngoài im bặt trong chốc lát ba bóng người loạng choạng bước vào.
Tuy nhiên, khi Bạch Trần và những người khác nhìn thấy họ thì tất cả đều giật mình.
Đặc biệt là Bạch Trần.
Anh ta phảng phất như vừa nhìn thấy ma, cả người lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, trợn tròn mắt, vẻ mặt không tin hỏi: "Bạch Văn? Bạch Võ? Các người tại sao lại thanh thế này rồi?"
Hoang mang!
Không chỉ có Bạch Trần, mà ông cụ nhà họ Bạch đang đứng bên cạnh, bác cả Bạch Long Hài và những người khác đều khó có thể tin vào mắt mình.
Bạch Tư Yên mái tóc rối bù, trên mặt vẫn còn vết đò tươi của năm ngón tay, khóe miệng còn đang chảy máu.
Bạch Văn và Bạch Võ, hai má của họ đã bị rách bướm, hai má hóp lại, toàn bộ khuôn mặt của họ hoàn toàn biến dạng, trông vô cùng thống khổ.


Không ai ở đây có thể tưởng tượng được rằng ba người đã ra đi trong cao hứng trở về lại xấu hổ và đau khổ như thế nào.
Và ngay khi tất cả mọi người đều đang chấn động thì "bộp" một tiếng Bạch Văn và Bạch Võ ngay lập tức quỳ xuống trước Bạch Trần: "Cậu chủ Bạch Trần, chúng tôi có tội! Một nhà của Bạch Tổ Y dám cãi lệnh của nhà họ Bạch ở Nam Lộc chúng ta, họ nhất quyết không chịu bàn giao sản nghiệp và tập đoàn ra!" "Hơn nữa, tên khốn tên Lâm Thiệu Huy, anh ta đã đánh chúng tôi bị thương! Xin cậu chủ Bạch Trần làm chủ cho anh em chúng tôi!”
Am!
Nghe xong lời nói của Bạch Văn và Bạch Võ, bên trong đại sảnh lập tức nổ tung.
Cãi mệnh lệnh của tập đoàn Bạch Kỳ!
Lâm Thiệu Huy ra tay đánh người bị thương?
Điều này...!thật là điên rồ.
Khuôn mặt của mỗi người nhà họ Bạch đều tràn ngập sự kinh hoàng và sợ hãi, trong mắt họ, nhà họ Bạch đã gây ra một thàm họa lớn và Lâm Thiệu Huy hoàn toàn đang tìm đến cái chết! "Vô dụng!" Vào lúc này, trong lòng Bạch Trân càng thêm tức giận.
Vào lúc này khuôn mặt đẹp trai của anh ta đã biến dạng vì tức giận, và toàn bộ cơ thể lộ ra về dữ tợn và tàn nhẫn: "Hai người các người sao lại vô dụng vậy? Nếu nhà bọn họ không biết tốt xấu gì thì nên dạy bọn họ một bài học!" "Còn Lâm Thiệu Huy kia là cái đổ ở rể vô dụng làm sao anh ta lại có thể đánh lại hai người các người?" "Hai người các người đúng là đã làm mất phẩm giá của tập đoàn Bạch Kỳ ở Nam Lộc tôi rồi!" Bạch Trần lửa giận ngập trời.
Vừa nghe thấy lời anh ta nói, khuôn mặt đã biến dạng của Bạch Văn và Bạch Võ nở một nụ cười khổ: “Cậu chủ Bạch Trần, chúng ta đều bị lừa! Lâm Thiệu Huy kia, anh ta là...!tổng sư!".