Nhưng giờ phút này không ai hận Tả Hào hơn Hoàng Phủ Tâm Nghiên cả.
Hoàng Phủ gia vốn định hợp tác với Âu Dương gia, nhưng vì chuyện này nên đừng nói là hợp tác mà về sau Hoàng Phủ gia sẽ mãi mãi phải cúi đầu trước mặt Âu Dương gia.
"Đừng gọi tôi nữa, đồ lừa đảo. Trở về nói với Trương Nhân là các người chỉ có 24 tiếng. Nếu không dù ông Âu Dương không hành động thì Hoàng Phủ gia cũng sẽ lập tức đuổi các người ra khỏi Bạch Thị! Cút nhanh lên!"
Cô ta không kịp chờ đợi mà muốn phủi sạch quan hệ với Tả Hào.
Quản gia không nói lời nào đã kéo Tả Hào ra ngoài, Hoàng Phủ Tâm Nghiên lúng túng ho hai tiếng.
"Ông Âu Dương, thật sự là ngại quá, hôm nay bởi vì sự sơ suất của tôi mà suýt đã hại Thiến Thiến. Nhưng xin ông tin tưởng rằng tôi chỉ có ý tốt, Hoàng Phủ gia cũng không có ý hại Âu Dương gia, cha tôi chỉ muốn..."
Nhưng Âu Dương Hoằng Thái trực tiếp cắt ngang lời cô ta nói.
"Cô Tâm Nghiên, tôi biết cô không có ác ý, nhưng về sau cô đừng dẫn hạng người này đến Âu Dương gia của chúng tôi nữa. Hôm nay cô cũng mệt rồi nên về nghỉ ngơi trước đi. Thiến Thiến vừa tỉnh, nhà chúng tôi còn có rất nhiều việc cần xử lý nên không chiêu đãi cô được. Không tiễn."
Hoàng Phủ Tâm Nghiên cũng biết hiện tại Âu Dương Hoằng Thái đang nổi nóng nên nói nhiều lời cũng vô ích, xem ra vẫn phải gọi cha đến giải thích với ông.
"Được, vậy tôi đi trước. Thiến Thiến, cô nghỉ ngơi cho khoẻ, có gì cần Hoàng Phủ gia hỗ trợ thì cứ việc nói thẳng."
Trong phòng lại khôi phục yên tĩnh. Ánh nắng xuyên qua tấm lụa trắng mà chiếu vào phòng khiến nơi này trở nên ấm áp lên, hoàn toàn khác biệt với cảm giác áp lực vừa rồi.
Âu Dương Thiến lẳng lặng ngồi dựa vào giường, bên trái là Lý Cảnh Thiên, bên phải là Âu Dương Hoăng Thái. Ba người hết sức ăn ý mà lẳng lặng nhìn nhau không nói lời nào, trong nhất thời cũng có chút ấm áp.
"Anh Cảnh Thiên, lần này cũng nhờ anh cứu Thiến Thiến. Về sau anh chính là ân nhân của Âu Dương gia. Anh yên tâm, chuyện của anh chính là chuyện của Âu Dương gia. Hiện tại tôi trịnh trọng khẩn cầu anh khôi phục hôn ước với Âu Dương
gia. Chỉ cần anh đồng ý thì tôi lập tức lập tức soạn một phong hôn thư."
Nếu là trước kia Âu Dương Thiến nghe thấy câu này thì nhất định sẽ lập tức nhảy ra phản bác, đồng thời còn mắng Lý Cảnh Thiên một trận.
Nhưng lần này Âu Dương Thiến nghe vậy mà chỉ lẳng lặng ngồi trên giường, mặt không biểu cảm như đang chờ Lý Cảnh Thiên trả lời.
Khôi phục hôn ước là chuyện tốt đối với Lý Cảnh Thiên, tối thiểu có thể giải quyết vấn đề Nguyên Dương.
Nhưng anh nhìn Âu Dương Thiến một cái rồi lại lựa chọn từ chối.
Anh, Lý Cảnh Thiên, là Thiên Y mà các ông lớn cấp thế giới đều phải ngưỡng vọng.
Không cần vì Nguyên Dương mà ép buộc một người phụ nữ ký kết hôn ước.
Huống chỉ còn là người phụ nữ mà anh chán ghét.
Thậm chí anh còn nghĩ, nếu như hôm nay người yêu cầu khôi phục hôn ước với anh là Thượng Quan Nhược Hoa thì anh nhất định sẽ không chút do dự mà gật đầu.
Nhưng Âu Dương Thiến thì thôi đi!
Lý Cảnh Thiên đang muốn từ chối thì lại nhìn thấy quản gia hoang mang sốt ruột chạy vào, ghé vào bên tai Âu Dương Hoằng Thái mà thấp giọng nói vài câu.
Âu Dương Hoằng Thái lập tức biến sắc.
"Thằng súc sinh này! Biến mất thời gian dài như vậy, gây họa mới biết chạy vềt"
Quản gia sốt ruột nói: "Những người kia đều thuộc Chấn Thiên Môn, không thể tuỳ tiện chọc. Gia chủ, ngài phải đích thân đi xem mới được!"
Lý Cảnh Thiên nghe thấy ba chữ "Chấn Thiên Môn thì trong lòng lập tức hiểu ra. Có lẽ là Âu Dương Thành gặp rắc rối không giải quyết được nên trở về xin giúp đỡ.
"Nếu có chuyện khẩn cấp thì ông làm trước đi! Chuyện hôn ước sau này hãy nói. Nói xong, anh không quay đầu lại mà rời đi.
Âu Dương Hoằng Thái có khổ mà khó nói.
Lúc đầu ông muốn mượn thời cơ tốt đẹp hôm nay để lập ra hôn ước lần nữa, nhờ vào đó mà cứu vãn xu hướng suy tàn của Âu Dương gia, cũng có thể bám vào cái cây to Lý Cảnh Thiên này. Không ngờ vào thời khắc mấu chốt lại bị thằng súc sinh kia phá hoại.