Kiều Nguyệt Hàm hơi ngạc nhiên nhìn về phía Vân Trung Sơn.
Cô ấy ở nước ngoài chữa bệnh nhiều năm, khi còn chưa về nước đã nghe tới tên tuổi đứng hàng đầu của Vân Trung Sơn, hôm nay rốt cuộc đã thấy được người thật.
Cô ấy ngọt ngào mỉm cười, lộ ra hai cái răng nanh đáng yêu.
"Cháu chào bác Vân!”
Kiều Khang Hải nhướng mày: “Không được vô lễ, phải gọi là ngài!”
Nhưng Vân Trung Sơn lại vui vẻ.
"Đây là lần đầu tiên có người gọi tôi là bác Vân đấy, tôi thích. Vì sao nhìn tiểu thư Kiều lại có vẻ vui vẻ vậy?”
Kiều Nguyệt Hàm đi tới bên cạnh Kiều Khang Hải, sung sướng cười đáp: "Cha à, bệnh của con được chữa khỏi hoàn toàn rồi! Con khỏe rồi! Từ nay con sẽ không bao giờ phải đi khám nhiều bác sĩ như trước nữa, cũng không bao giờ
phải uống những viên thuốc đắng nghét kia nữa!”
Kiều Khang Hải hơi bất đắc dĩ: “Nói vớ vẩn gì thế... Tuy rằng cha cũng mong răng bệnh này của con khỏi hẳn, nhưng mà...”
Căn bệnh dăn vặt người khác như thế, cũng may tính cách của Kiều Nguyệt Hàm còn tốt, nếu như là một cô gái hướng nội thì sợ là đã cảm thấy hậm hực khó chịu rồi.
Thấy cha mình không tin, Kiều Nguyệt Hàm hơi sốt ruột.
"Cha, con nói thật đó, cha tin con đi, con thật sự khỏe lại rồi! Đầu tháng sau nhất định con sẽ không tái phát lại nữa!”
Kiều Khang Hải bán tín bán nghỉ nhìn về phía quản gia Tần, quản gia Tần chỉ có thể kể lại mọi chuyện ngày hôm nay một lượt.
Không ngờ Kiều Khang Hải nghe xong lại không hề thấy vui vẻ, trái lại còn nhăn mày!
"Nguyệt Hàm! Con thật sự quá tùy tiện, vì sao lại không nghe lời quản gia Tân nói? Rõ ràng là con gặp phải một tên lừa đảo rồi!”
Kiều Khang Hải sửng sốt: “Không, anh ấy hoàn toàn không biết con là người nhà họ Kiều, cũng không biết thân phận của cha mà, anh ấy thật sự là một thần y.”
Thần y?
Vân Trung Sơn nghe thấy vậy bèn lên tiếng hỏi: “Vị thần y đó trị bệnh cho cháu như thế nào?”
"Cái này...” Gương mặt Kiều Nguyệt Hàm đỏ lựng lên! Nghĩ đến quá trình chữa bệnh, cô ấy chỉ lúng búng nói:
"Anh ấy... Hạ một đống châm xuống hông con, nói là ép hàn khí ra ngoài, cụ thể thì con không rõ lắm...”
Dù sao thì cởi quần chữa bệnh cũng không phải chuyện gì quá to tát... "Cái gì? Hạ châm ngay bên hông?” Kiều Khang Hải giận tím mặt!
Hòn ngọc quý mà ông ấy cẩn thận nâng niu trong tay, lại bị một thăng nhãi vô danh tiểu tốt ở đâu chui ra nhìn thấy phần hông rồi!
"Người như thế rõ ràng là loại lưu manh, sao con lại tin tưởng nó được?”
Vân Trung Sơn lại thấy hứng thú với phương pháp trị liệu này.
"Nếu nói bệnh này đã được người kia trị tận gốc, không bằng để tôi xem lại thử.
Kiều Nguyệt Hàm ước gì có thể cảm ơn Lý Cảnh Thiên thật xứng đáng, bèn đưa tay qua.
Vân Trung Sơn bắt mạch thì cảm thấy được trong cơ thể Kiều Nguyệt Hàm có một luồng khí thể không rõ ràng đang di động khắp nơi.
Chỉ là luồng khí bên trong cơ thể này đang đả thông kinh mạch, rất có ích với cơ thể.
Vân Trung Sơn cảm thấy hơi kì lạ, yên lặng nhìn về phía Kiều Nguyệt Hàm rồi lại cúi đầu suy nghĩ một hồi.
Kiều Khang Hải cảm thấy nặng nề!
Lế nào cơ thể Kiều Nguyệt Hàm đã... không xong?
Một hồi lâu sau, Vân Trung Sơn mới nghiêm túc nói:
"Tiểu thư nói không sai, căn bệnh trên người cháu đã được chữa khỏi.”
"Là thật sao!” Kiều Khang Hải giật mình!
Ngay cả quản gia Tần cũng kinh ngạc tới mức há to miệng!
"Người kia thật sự là một thần y sao! Thế nhưng, sao lại thế được? Tôi thấy cậu ta vẫn còn khá trẻ, hình như cũng chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi mà thôi, không ngờ cậu ta...”
Quản gia Tần nói vậy khiến Vân Trung Sơn phải giật mình!