Kiều Khang Hải nhìn cô con gái có chút tùy hứng, cưng chiều lắc đầu. Nhìn lại danh sách quà tặng ông lại cau mày.
“Thế giới ngầm không biểu thị gì sao?” Thuộc hạ đơ người!
“Trong quá trình sắp xếp danh sách quà tặng, quả thưc không thất quà của thể giới ngầm, thuộc hạ lập tức phái người hối thúc!”
“Không cần đâu.”
Kiều Khang Hải đưa lại danh sách quà tặng.
“Thế giới ngầm, năm nay không giống mọi năm. Đáng lẽ Tôn chủ của bọn họ nên chủ động tới báo cáo tình hình cho tôi mới phải. Nhưng kể từ khi cuộc đấu quyền anh kết thúc mãi cho tới tận bây giờ, thời gian qua lâu như vậy rồi, đến một cái rắm cũng không thấy. Có thể thấy, Tôn chủ này không phải ngọn đèn hết dầu.”
Kiều Nguyệt Hàm một bên bĩu môi.
“Con lại không nghĩ vậy, ngược lại còn cảm thấy vị Tôn chủ này rất có phong cách. Ai cũng biết rằng thế giới ngầm phải dựa vào Thống đốc mới có thể tồn tại được. Nhưng anh ta lại mãi không lên tiếng, điều này không phải chứng mình rằng anh ta sẽ không đối đầu với Thống đốc sao? Chẳng lẽ cha chưa từng nghĩ, dùng sức mạnh của thế giới ngầm để bảo vệ xã hội trên này sao?”
“Con gái ngốc, suy nghĩ này của con cũng ngây thơ quá rồi đấy”
Kiều Khang Hải cảm thấy có chút đau đầu. vốn nghĩ rằng trong nhiệm kỳ của mình, thế giới ngầm sẽ không tạo nên ảnh hưởng gì trên xã hôi. Nhưng không ngờ một người không rõ nguồn gốc lại lặng lẽ trở thành Tôn chủ, còn tái hợp các thế lực ngầm.
Điều khiến ông lo lắng hơn đó là thời gian này ông đã điều tra vô số lần điều tra vị tân nhiệm Tôn chủ này nhưng lại không tra ra bất cứ tư liệu nào.
Từ trên góc độ hệ thống thống đốc mà nói, người như vậy cho có 2 loại khả năng—— thứ nhất là người này căn bản không có bối cảnh gì, hoàn toàn là một người bình thường trong sạch thượng vị.
Còn một khả năng khác đó người này có bối cảnh cực kỳ mạnh mẽ, mạnh mẽ tới mức đủ để xóa sổ mọi thứ!
Kiều Khang Hải nghiêng về cái sau nhiều hơn.
“Theo dõi chặt chẽ thế giới ngầm cho tôi, trong thời gian trước sinh nhật Nguyệt Hàm, có bất cứ động tĩnh gì lập tức báo cáo!”. truyện ngôn tình
“Vâng! Thuộc hạ tuân lệnh!”
Hạ Hầu Thanh đang cảm thấy vô cùng buồn chán, một mình dạo quanh trung tâm thương mại.
Sau khi Thượng Quan Nhược Hoa rời đi, cô một mình bống cảm thấy buồn chán. Trong ngũ đại gia tộc, người của những gia đình khác, hoặc là cảm thấy khó chịu như Âu Dương Thiến, không thì cũng xung đột lợi ích với Hạ Hầu gia, không tiện qua lại. Còn những gia tộc bên dưới, đều vì lợi ích mà đến....
Thân ở trong vòng tròn này, thật khó để có được một người bạn thực sự. Những người chủ động tìm kiếm, chẳng qua là vì nhìn trúng tiền tài hoặc là quyền thế, ít có ai vì con người bạn.
Chỉ ngoại trừ một người.
Đó là Lý Cảnh Thiên!
Cô không biết Lý Cảnh Thiên được nuôi dưỡng như thế nào mà lại có tính cách hiếm có như vậy, dường như trong mắt của anh ta, ông trời là lão đại, anh ta
là lão nhị, còn lại chuyện gì cũng không quan tâm.
Anh không quan tâm tiền bạc, cũng không thèm để ý quyền lực, càng không nghĩ đến chuyện dùng năng lực của bản thân để đổi chác bất kỳ thứ gì.
Một người không có tiền đồ như vậy, đáng lẽ cô nên phải coi thường mới đúng.
Nhưng không biết vì sao, cô càng nhắc nhở bản thân rằng người đàn ông này rất vô dụng thì trong lòng lại càng không buông được anh.
“Bổn tiểu thư đích thân tới nhà đưa thiệp mời, vậy mà còn dám từ chối! Mình sẽ nói với Nhược Hoa, không phải tớ không muốn hoàn thành nhiệm vụ cậu giao cho tớ, mà là người ta căn bản không tiếp nhận!”
“Đúng vậy, mình chỉ là thay Nhược Hoa trông chừng anh ta thôi, chứ bản thân căn bản không hề muốn gặp anh ta.!”
Hạ Hầu Thanh không ngừng thôi miên bản thân, lại đột nhiên đâm đầu vào hai người đàn ông!
“Xin lỗi..."
Cô ngẩng đầu lên, nhưng trước mặt cô là cặp mắt để lộ sự hung dữ!