Mãnh Long Thiên Y

Chương 279: Không được!



Nhất định là một vị đại lão nào đó ở tỉnh Giang Nam!

Lúc Lý Cảnh Thiên xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả mọi người đều như hóa đá.

Nếu như nói, lúc Lý Cảnh Thiên vừa mới xuống núi, vẫn chưa có ai biết đến tên anh, thì bây giờ trong các gia tộc thượng lưu khắp nơi đều lưu truyền câu chuyện của anh.

——Nghe nói anh chữa khỏi bệnh cho Thượng Quan Nhược Hoa, từ đó lọt vào mắt xanh của cô ấy, bất luận đi tới đâu cũng đều đem theo anh, bảo vệ anh.

—Nghe nói anh chữa khỏi bệnh cho Âu Dương Thiến, sự tín nhiệm của Âu Dương Hoằng Thái dành cho anh càng nhiều hơn, nói trắng ra là “sau này Âu Dương gia tìm y hỏi thuốc, ngoại trừ Lý Cảnh Thiên ra thì không nghe ai cũng không tin ai cả.”

Bây giờ anh lại cùng xuất hiện với Hạ Hầu Thanh... Lý Cảnh Thiên này...đúng là thực sự có bản lĩnh đấy!

Không ít người khi vừa nhìn thấy Lý Cảnh Thiên thì không khỏi cười khẩy chế nhạo anh—— chẳng qua chỉ là một tên công tử dựa hơi phụ nữ mà thôi, nếu như không phải dựa vào ba gia tộc, thì với một chút y thuật đó sao có thể gây chú ý gì được chứ?

Giây tiếp theo, một âm thanh trong trẻo đột nhiên truyền tới! “Lý tiên sinh, cuối cùng anh cũng tới rồi!”

Lý Cảnh Thiên vừa xuống máy bay, đã nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn màu vàng nhạt trước mặt.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.



Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Là nhân vật chính của ngày hôm nay, Kiều Nguyệt Hàm trang điểm cực kỳ tinh tế—một bộ lễ phục màu vàng nhạt, thanh nhã và đoan trang nhưng cũng không mất đi sự linh hoạt. Tóc cô uốn từng lọn nhỏ, một nửa thả xuống vai còn một nửa búi lên cao, chỉ đính thêm một chiếc vương miện kim cương nhỏ trên đó. Chiếc giày cao gót pha lê càng khiến cô trông giống như một nàng công chúa vậy.

Lý Cảnh Thiên nhất thời có chút ngẩn người. Sao trước đó lại không phát hiện ra, cô bé này cũng rất xinh đẹp.

Kiểu Nguyệt Hàm tỏ vẻ xin lỗi Lý Cảnh Thiên: “Chuyện vừa nãy tôi đã nghe nói rồi, thật xin lỗi Lý tiên sinh, lẽ ra tôi nên sớm phái chiến cơ tới đó để chờ anh. Nhưng không ngờ có tính toán thế nào cũng không tính được thời tiết thay đổi. Đã cố gắng nhanh rồi nhưng vẫn muộn. Vốn là tôi mời anh tới nhưng lại để anh chịu uất ức. Thật là ngại quá...”

Đối với chuyện vừa nấy, Lý Cảnh Thiên quả thực có chút không vui, nhưng phi công người ta cũng là làm việc theo quy định, trên danh sách khách mời đúng là không có tên của anh thật, cho nên anh cũng không để ở trong lòng. Bây giờ nhìn thấy Kiều Nguyệt Hàm luôn miệng nói xin lỗi, ngược lại khiến anh cảm thấy có chút ngại ngùng.

Anh vội xua tay: “Thôi, không sao đâu.”

Kiều Nguyệt Hàm cười khó xử, nhìn về phía Hạ Hầu Thanh.

“Vị này là bạn của anh sao? Chào cô~ Tôi là Kiều Nguyệt Hàm.”

Hạ Hầu Thanh vừa mừng vừa sợ.

Con gái bảo bối của Thống đốc Kiều Nguyệt Hàm, thân phận tôn quý, là đối tượng mà tất cả con gái của các gia tộc thượng lưu muốn kết giao. Nhưng vì thân mắc bệnh nặng nên phải ra nước ngoài chữa bệnh quanh năm, rất ít khi về nước. Cho dù những ngày ở trong nước cũng rất ít khi ra khỏi nhà.



Cha cũng từng dặn dò cô rằng, nếu có cơ hội nhất định phải thiết lập quan hệ với Kiều Nguyệt Hàm, chỉ đáng tiếc rằng đến mặt mũi cô ấy như thế nào cô còn chưa gặp qua.

Không nghĩ rằng, lần này lại nhờ vào Lý Cảnh Thiên.

Hạ Hầu Thanh nhanh chóng vươn tay ra.

“Chào cô, Kiều tiểu thư, tôi là Hạ Hầu Thanh.”

Nghe tới hai chữ “Hạ ”, Kiều Nguyệt Hàm lập tức hiểu ra. Mặc dù tuổi tác còn nhỏ, nhưng sự việc giữa các gia tộc ở Thành phố Bạch, cô lại biết cực kỳ rõ ràng.

“Thì ra là chị Hạ Hầu, ngưỡng mộ từ lâu! Chị gọi em là Nguyệt Hàm đi. Tiểu thư, tiên sinh, nghe có vẻ xa cách quá.”

Hạ Hầu Thanh hơi sững người, gật đầu đồng ý. Vốn tưởng rằng con gái Thống đốc sẽ có tính tình ương ngạnh. Nào ngờ rằng, Kiều Nguyệt Hàm lại dễ thương như vậy, giống như hoàn toàn không hiểu sự đời vậy.

Giây tiếp theo, Kiều Nguyệt Hàm lại đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn Lý Cảnh Thiên.

“Lý tiên sinh, tôi....có thể gọi anh là anh Cảnh Thiên không?” Lý Cảnh Thiên còn chưa kịp nói gì thì Hạ Hầu Thanh đã buột miệng nói:

“Không được!”