Mãnh Long Thiên Y

Chương 286: Hay cho một Lý Cảnh Thiên!



Lúc này Châu Bình mới nhận ra là mình đã hiểu lầm. Nghĩ đến chút tâm tư vừa rồi của bản thân, mặt hắn có chút nóng bừng lên.

Chỉ là....hắn đàn hay như vậy, mà Kiều Nguyệt Hàm vẫn không nhớ tên của hắn! Lại chỉ chăm chăm nhìn Lý Cảnh Thiên!

Hay cho một Lý Cảnh Thiên! Tới đâu cũng đều chống đối hắn! Hắn lại muốn xem thử, rốt cuộc thì Lý Cảnh Thiên đàn có ra gì không?

Hắn vội vàng đi tới rìa hội trường, ánh mắt như phun ra nọc độc nhìn về phía giữa hội trường, cuối cùng khóe miệng lại hiện lên một nụ cười nham hiểm.

Vừa rồi Lý Cảnh Thiên thừa nhận rằng vốn không biết đánh đàn cổ tranh.

Huống hồ, ca khúc Phượng Cầu Hoàng lúc nãy mà hắn vừa đàn tấu đủ để làm tất cả mọi người lay động. Cho dù là lấy đi dự thi, cũng chắc chắn có được giải thưởng.

Như thế, mà còn sợ đọ không lại một thằng công tử chỉ biết dựa hơi phụ nữ sao?

Trong hội trường rộng lớn như thế, chỉ còn lại Lý Cảnh Thiên đang dùng tay quay điều chỉnh âm, rất lâu nhưng vẫn chưa bắt đầu.

Trong đám có người bắt đầu mất kiên nhẫn, liền phàn nàn với Lý Cảnh Thiên “Làm bộ làm tịch như thế làm gì? Vừa nãy Kiều tiểu thư đã nói rồi, đàn tranh

nói: của cô ấy căn bản không cần chỉnh âm, lỡ như lên đứt dây đàn thì anh đền có nổi không?”

Đám người vang lên một trận cười chế giễu, nhưng sắc mặt Kiều Nguyệt Hàm lại lạnh tanh.

“Lý tiên sinh chỉnh âm, tất nhiên là có dụng ý riêng của mình. Có gì đáng cười? Mấy người hiểu cổ tranh không? Không hiểu thì đừng có mở miệng!”

???

Châu Bình cảm thấy rất ấm ức!

Vừa rồi lúc hắn chỉnh âm thì Kiều Nguyệt Hàm lại không hề nói như vậy!

Đối diện với sự chất vấn của mọi người, Kiều Nguyệt Hàm lại dứt khoát đưa một cái ghế đến ngồi bên cạnh anh.

Đây chính là chống lưng cho anh sao! Không ít người nhìn Châu Bình với đây sự cảm thông. Chỉ nhìn thái độ của Kiều Nguyệt Hàm thôi, Châu Bình cũng đã thua rồi.

Ở giữa hội trường, Kiều Nguyệt Hàm trông giống như một người cực kỳ sùng đạo, khuỷu tay mảnh khảnh đặt lên phía trên đầu gối, tay phải khế vuốt ve má.

“Lý tiên sinh anh chuẩn bị đàn gì vậy?”

Lý Cảnh Thiên vừa dùng tay quay chỉnh âm, vừa trả l gì?

Kiều Nguyệt Hàm lập tức hết sức phấn khởi!

“Thật sao? Vậy anh cũng đàn khúc Phượng Cầu Hoàng đi~”

Trong lòng cô cực kỳ hạnh phúc.

Từ khúc hay, những lời tâm tình êm tai, tất nhiên còn phải là người mình thích nói mới là tốt nhất!

Ai ngờ Lý Cảnh Thiên lại cười nói: “Bản nhạc tán tỉnh dở tệ như thế có gì đáng nghe chứ, tôi đàn cho cô một khúc khác.”

Lời vừa dứt, thần sắc Lý Cảnh Thiên bỗng nhiên thay đổi! Ngón tay bắt đầu

chuyển động! Tưng———† tưng————I tưng———~†ưng————-

Bốn nốt nhạc mạnh mẽ vang lên như mũi tên rời khỏi dây cung, cùng với ngón tay của Lý Cảnh Thiên đột nhiên bắn ra!

Trong chốc lát, toàn bộ cảm xúc, kiêu ngạo, thành kiến, coi thường, chế giễu, đồng cảm của tất cả mọi người đều bị bốn âm này thu lại cả! Nó nhanh chóng đi sâu vào tâm trí mỗi một người với trạng thái cực kỳ bá đạo!

Tất cả mọi người đều không tự chủ được mà nhắm mắt lại, giống như một cuộc sống sinh động cuồn cuộn như thật dần được mở ra ngay trước mắt.

'Trên nền nhạc vui tươi, bầu trời trong xanh, không khí yên bình, gió hòa nắng ấm, một nhóm người đang miệt mài làm việc ở trên canh đồng đẹp như tranh vẽ.

Đột nhiên! Thủ kỹ của Lý Cảnh Thiên thay đổi!

Giống như một bầu trời quang đãng bỗng nhiên nổi trận sấm sét, âm thanh trở nên trầm thấp, mọi người đang nhắm mắt đột nhiên toàn bộ đều cau mày——

Đó là một cảnh tượng những đám mây đen bao phủ lấy đô thành.