Bất luận sự thật có như thế nào, anh ta cũng không thể tùy tiện nói chuyện Tô Tiểu Manh có thai cho người thứ ba biết được, dù người đứng trước mặt anh ta có là bạn thân của cô.
Ân Mộng cau chặt mày, cô ta không bỏ cuộc nắm lấy cánh tay anh ta!
“Nhâm Ý Hiên, rốt cuộc Tô Tiểu Manh bị sao vậy? Có phải cậu ấy…”
Trái tim Nhâm Ý Hiên thu chặt lại, không lẽ… Ân Mộng đã biết rồi sao?
Ân Mộng nuốt một ngụm nước bọt rồi cẩn thận hỏi: “Có phải cậu ấy đã… mắc chứng bệnh nan y nào rồi hay không?”
“Á!”
Ân Mộng mới vừa hỏi xong thì đầu liền bị người ta đánh vào, sau đó cô ta lại nhận lấy một cái trợn tròn mắt.
“Cậu nói bậy cái gì vậy!”
Ân Mộng thấy vẻ mặt của anh không giống như đang giả bộ, cô ta cũng yên tâm, nhưng vô duyên lại bị dọa cho một trận, lại bị đánh cho một cái nên bỗng nhiên tức giận: “Vậy cậu bày ra vẻ mặt có người chết làm cái gì! Dây thần kinh ở mặt đều co giật ấy!”
“Cô ấy không được khỏe, tâm trạng mình có thể tốt được hay sao?”
Nhâm Ý Hiên chính đáng hỏi ngược lại, Ân Mộng không biết trả lời như thế nào, cô ta hơi ngượng ngùng nói: “Vậy, vậy thì cũng không cần bày ra vẻ mặt đó chứ…”
“Được rồi, cậu mau về đi, cô ấy có hơi sốt một chút.”
“...Ờ.” Ân Mộng đồng ý nhưng trong lòng cô ta cứ thấy là lạ.
Nhưng hình như Nhâm Ý Hiên có khả năng khiến người ta từ lo chuyện chính đáng biến thành gây sự vô cớ ấy.
Khi anh ta nghiêm túc… thì còn đáng sợ hơn bố cô ta nữa.
Nhâm ý hiên bước vào phòng bệnh, Ân Mộng đã bị chặn ở ngoài cửa thật, thật sự chưa kịp thăm Tô Tiểu Manh thì đã bị đuổi về.
Mười một giờ hơn, cô ta có hơi mệt thật, trong lòng cô ta nghĩ hay để mai lại đến vậy.
Cô ta bước vào thang máy thì có hai cô y tá trực ban cũng đi vào theo.
“Sinh viên bây giờ cái gì cũng biết, cái gì cũng làm, nhưng sao lại không biết phòng tránh chứ, cô thấy đúng không?
“Trông có vẻ cái gì cũng biết nhưng thực ra vẫn chưa biết! Còn trẻ mà, vì kích động nhất thời chứ làm gì nghĩ tới hậu quả?”
“Đứa con gái đó mới mười chín tuổi thôi, bạn trai của nó trông cũng rất tài giỏi đó.”
“Có tài giỏi đến mấy thì cũng không thể chịu trách nhiệm ở độ tuổi này được nhỉ? Không phải cuối cùng vẫn muốn bỏ con hay sao? Đều là như thế cả…”
Cảm giác buồn ngủ của Ân Mộng đã hoàn toàn tan biến, cả trái tim của cô ta đều dâng lên đến tận cổ họng, cô ta quay đầu lại nhìn hai cô y tá chừng ba mươi tuổi, sau đó hỏi: “Đứa con gái mà các cô nói… có phải là Tô Tiểu Manh nằm ở phòng 401 không?”
…
Trong phòng bệnh của Tô Tiểu Manh có bốn giường bệnh, ở giữa có trống hai giường, Tô Tiểu Manh nằm giường trong cùng ở cạnh cửa sổ.
Nhâm Ý Hiên ngồi ở chiếc ghế dành cho người thân cạnh giường, phía sau lưng anh ta là bầu trời đêm nhuốm màu mực.
Đôi mắt đan phượng hơi nheo đang ngắm nhìn con người đang nằm trên giường vô cùng quen thuộc kia, trong lòng anh ta như có vạn ngàn con kiến đang cắn vậy, trước giờ anh ta chưa từng nghĩ người con gái vô tâm như Tô Tiểu Manh lại mang đến cho anh ta cảm giác như thế.
Mười chín năm, anh ta không muốn đem cô cho người khác nên mới trở nên giỏi giang.
Tô Tiểu Manh, rốt cuộc em có suy nghĩ như thế nào, mới có thể ở bên cạnh người khác xong rồi lại muốn làm bạn gái của tôi…
Em thật lòng như vậy thật? Hay do em cảm thấy… tôi chẳng là gì cả?”
“Ting!” Thang máy lại dừng lại ở tầng bốn, Ân Mộng chạy về mở cửa phòng bệnh ra! Tiếng động này làm cho một người nhà bệnh nhân cùng nhà khác giật mình.
“Con bé như cô có chuyện gì vậy hả? Giờ này rồi mà không biết khẽ khàng chút hay sao?”
Ân Mộng không để tâm đến những người khác, đôi mắt tức giận đến ửng đỏ của cô ta đã có mục tiêu, nó cứ nhìn chằm chằm Nhâm Ý Hiên!
“Sao vậy!”
Nhâm Ý Hiên nhìn không hiểu cô ta muốn làm gì.
Ân Mộng bước mấy bước về phía trước rồi nắm tóc của Nhâm Ý Hiên: “Nhâm Ý Hiên! Cậu ấy mới mười chín tuổi thôi!”