Mạnh Mẽ Và Vô Sỉ, Mít Ướt Gặp Bá Đạo

Chương 12: Thăng hoa hay thăng thiên? (3)



(12)

“Chúng tôi còn cung cấp cả bao cao su nữa, anh cần số lượng bao nhiêu?”

“Tôi không cần.”

“Có đủ các loại, các hương vị. Anh thật sự cũng không cần?”

Bạch gia suýt nữa gầm lên, nhìn hắn và Hà Tiểu Thanh trông giống hai người đi ‘hành sự’ chuyện ấy sao? Nhìn ánh mắt của cô nhân viên lễ tân kia cứ dán vào mình, làm Bạch gia đã khó chịu lại càng khó chịu hơn.

Thật ra, Bạch gia nhìn bên ngoài trông như một bad boy thật sự. Hắn đeo một bên khuyên tai là thánh giá hình chữ thập, mái tóc húi cua được cắt theo kiểu But Cut Fade càng tôn lên vẻ đẹp nam tính. Cô nhân viên xuýt xoa trước vẻ ngoài của cậu thanh niên này, đúng là càng nhìn càng thích mà ~ lông mày rậm, sống mũi cao thẳng, đôi môi chẻ. Tóm lại, nếu được thừa hưởng một trong những nét đẹp này, chắc kiếp trước bạn phải cứu cả thế giới.

Trẻ con bây giờ đúng là càng ngày càng…ngon nha. Tuy cô đã 26 tuổi rồi nhưng nếu có cơ hội cô vẫn muốn ‘lái’ chàng phi công này.

“Nhà nghỉ này có nhân viên nữ không?”

“Ôi, chỉ có mình tôi thôi, cho hỏi anh cần gì?” Cô lễ tân trả lời Bạch gia.

Hắn hỏi tiếp:

“Thế có đồ để thay không?”

“Có, chúng tôi treo ở trong tủ của mỗi phòng, quý khách cứ dùng thoải mái.”

Bạch gia gật gù, không hỏi gì nữa, hắn rất cảm thấy ánh mắt của cô nhân viên này như đang săm soi từng cm trên người mình. Hắn có gì khác người à?

“Được rồi, chúng tôi thuê hai phòng.”

“Quy tắc ở chỗ chúng tôi là hai người phải một phòng, vì đây là nhà nghỉ mang đến sự thăng hoa, mà sự thăng hoa chỉ được mang đến khi có hai người.” Cô nhân viên nhiệt tình đáp.

Bạch gia nén sự bực tức trong mình, trả lời:

“Chúng tôi vẫn còn là học sinh, cô ta không phải bạn gái tôi, nên chúng tôi không có nhu cầu thăng hoa hay thăng thiên gì đó, cô mau cho chúng tôi hai phòng.”

Cô ta lắc lắc đầu, chỉ về phía cánh cửa, ngụ ý: Không hai người một phòng thì tiễn khách.

Bên ngoài, trời mưa càng lúc càng lớn, muốn có đến khách sạn ít nhất phải đi thêm 250m nữa. Đến đó chắc hắn và Tiểu Thanh này không mang hình hài của con người nữa mất.

“Được, được, cô thắng! Một phòng!”

Bạch gia nghiến răng ken két, hai chữ cuối còn đặc biệt nhấn mạnh. Hắn nhận lấy chìa khóa từ tay cô nhân viên, sau đó cõng Tiểu Ly đi.

“Chúc quý khách có một trải nghiệm vui vẻ.” Cô nhân viên nói vọng ở phía sau.



“Hà Tiểu Thanh, tốt nhất mày nên tỉnh lại mau.”

Bạch gia mở cửa phòng rồi ném Tiểu Ly xuống giường, nãy giờ hắn cực kì cực kì khó chịu vì ở trên lưng hắn…con nhỏ này cứ liên tục ép ngực mình vào, đã vậy thi thoảng còn thổi khí vào tai hắn.

Đây là Hà Tiểu Thanh một tay đấm mười thằng con trai khóc ra máu à? Sao nãy giờ nhìn cô ta chẳng khác nào một đứa bánh bèo thế? Nhìn không ra một chút nguy hiểm nào.

May là đèn ở trong nhà nghỉ này là loại đèn mờ nên cô nhân viên kia không thấy sắc mặt biến hóa như bảy sắc cầu vồng của hắn. Nếu không, hắn thật sự xấu hổ đến bay màu mất…

Được rồi, bây giờ nên làm gì đây?

(…)

Tiểu Thanh sau khi tan trường sẽ đi về nhà, nhưng hôm nay cô đặc biệt chạy thật nhanh vì trời sắp mưa rồi, nếu không đi nhanh thì e là cô sẽ ướt mất.

Tiểu Thanh rất có quy tắc, cô đợi đèn đỏ rồi mới bước qua đường. Ai ngờ, gặp phải một chiếc xe vượt đèn đỏ suýt đâm thẳng vào mình, làm cô ngã xuống trước ngay mũi xe.

“Ái…ui…”

Tiểu Thanh sau khi ngã xuống thì thấy tay chân mình đã bị trầy hết, có chỗ còn xuất hiện vết bầm. Mà người trong xe vẫn không có động tĩnh bước ra, làm Tiểu Thanh phải cắn răng gõ cửa xe:

“Này, chạy xe kiểu gì vậy? Mắt bị rơi mất con ngươi à?”

Kính xe từ từ hạ xuống, bên trong là một người đàn ông đang mặc chiếc áo sơ mi đen lái xe, vì nhìn nghiêng nên chỉ thấy sống mũi cao thẳng cộng với đôi môi đang mím chặt kia. Trông độ tuổi chắc là tầm 27 hoặc 28.

“Bao nhiêu tiền?”

Tiểu Thanh máu huyết sục sôi. Cả câu hỏi đơn giản nhất: “Cô có sao không?” tên này cũng không thèm hỏi, mà lại dám trực tiếp đưa ra giá với cô.

“Chú đưa tôi đến bệnh viện, tôi cần khám tổng quát, để xem thân thể tôi thiệt hại bao nhiêu thì chú phải đền bù cho tôi! Thuốc men, chi phí khám chữa bệnh, chú phải trả cho tôi không thiếu một đồng!”

Người trong xe đáp:

“Cô cần tiền thì nói, tôi không có thời gian với cô.”

Tiểu Thanh thật sự bị chọc đến phát hỏa. Cô tức điên lên, trực tiếp bẻ gãy kính chiếu hậu của xe.

‘Rắc’

Người trong xe sửng sốt, mấp máy đôi môi:

“Cô….”

“Có đưa…hay không?” Tiểu Thanh cầm kính chiếu hậu lên, lạnh lùng nói.

Hắn ta bắt đắt dĩ vươn tay ra, mở cửa xe cho Tiểu Thanh. Tiểu Thanh không ngại ngần mà ngồi ở ghế lái phụ, trước khi vào còn lườm hắn một cái.

“Cô có biết chiếc xe này trị giá bao nhiêu không?”

Tiểu Thanh hờ hững, không quan tâm, nhàn nhạt nói:

“Nếu chú tiếc chi phí sửa chữa chiếc xe thì có thể dùng tiền đó để sửa lại đôi mắt của mình. À, sửa cả tâm hồn luôn đi, tôi tin rất đáng giá.”

“Già rồi mà không nên nết.”