“Nhược Anh Anh, lúc nãy tôi thấy Hà Tiểu Ly được ai đó bế vào bệnh viện đấy, trông họ thân mật lắm.”
“Tôi còn có cả ảnh này, cậu có muốn xem không?”
Nhược Anh Anh dĩ nhiên đồng ý, một phút sau tấm ảnh Đường Vân bế Tiểu Thanh đã được gửi đến. Sau đó, cô ta zoom bức ảnh lên, phát hiện người đàn ông ấy không ai khác chính là cậu của cô ta – Đường Vân.
Nhược Anh Anh sửng sốt, không thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt mình. Con khốn đó, nó làm thế nào mà quen biết được cậu ấy? Đã vậy, còn thân mật ôm ấp nhau.
Nhược Anh Anh nghiến răng ken két, cô ta gọi vào số điện thoại của Đường Vân.
Ở bên kia đầu dây, Đường Vân đang định phản bác lại thì tiếng chuông điện thoại đã tạm đình chiến. Hắn lấy điện thoại ra, nhìn thấy cái tên không mấy xa lạ: Anh Anh.
Hắn mở nút nghe, thì bên đầu dây kia Nhược Anh Anh đã gào lên:
“Cậu đang có việc, Anh Anh nói với mẹ giúp cậu nhé?”
“Cháu không cần biết, cậu mà không trở về thì cháu sẽ nói với mẹ chuyện cậu đi ôm ấp bậy bạ ngoài đường. Cậu tưởng cháu không biết à?”
Đường Vân bắt đắt dĩ thở dài, đáp:
“Được, cậu về ngay.”
Dứt lời, quay sang Tiểu Thanh:
“Hạ màn thôi. Hôm nay tôi có việc gấp, lần sau gặp lại chúng ta sẽ tính tiếp.”
“Được thôi, tốt nhất là đừng gặp lại.”
Tiểu Thanh cong môi đáp.
Hắn thanh toán xong tất cả thủ tục thì bế Tiểu Thanh ra ngoài, sau đó vẫy một chiếc taxi đưa cô đi về nhà. Dĩ nhiên, hắn là người trả tiền.
“Con gái, Tiểu Ly ngoan của bố, nhất định chúng ta sẽ gặp lại.”
Đôi mắt Tiểu Thanh nhàn nhạt ý cười. Có mà nằm mơ đi?
Đợi chiếc xe kia đi khuất xa, Đường Vân quay trở vào, lái chiếc xe Poodle đã bị gãy mất một bên kính chiếu hậu kia đi. Nghĩ đến gương mặt tinh quái của Hà Tiểu Ly kia, nét mặt thoáng qua một tia cười đậm.
(...)
“Cậu, cậu về rồi.”
Nhược Anh Anh từ trong nhà bước ra, tay cô ta đã bị bó bột lại. Vẻ mặt Nhược Anh Anh không có biểu hiện gì vui vẻ khi chào đón cậu mình về.
“Anh Anh, tay cháu làm sao vậy?”
Đường Vân thấy Nhược Anh Anh đang mang vẻ mặt khó chịu chào đón mình, phải chăng con bé đang tức giận vì hắn không về nhanh để gặp nó?
Nhược Anh Anh đang mang tâm trạng khó chịu lại càng khó chịu hơn, cô ả cau mặt hỏi:
“Cậu, sao cậu lại quen nó?”
“Cháu nói ai?” Đường Vân có hơi khó hiểu nhìn Nhược Anh Anh.
“Con khốn mà cậu bế nó vào bệnh viện đấy, nó chính là người đã hại cháu ra nông nỗi này.”
“Làm sao cháu biết được chuyện đó?” Đúng là Anh Anh giống hệt mẹ nó, không chuyện gì mà qua mắt nó được.
“Cậu không cần quan tâm.” Nhược Anh Anh bĩu môi.
Sau đó, lại nói thêm:
“Nó cũng chính là người quyến rũ người mà cháu yêu, cái con nhỏ xấu xa đó, nó nghĩ gương mặt nó dễ nhìn thế thì liền dùng để câu dẫn đàn ông à? Cháu đã dạy cho nó một bài học, ai ngờ nó vẫn mặt dày thế, đã vậy còn quyến rũ cậu.”
“Ý cháu đang nói là Hà Tiểu Ly à? Con bé đó?”
“Cậu nghĩ cháu đang nói ai ngoài con khốn đó? Cậu tránh xa nó ra một chút, tâm địa nó ghê gớm lắm.”
Đường Vân không đáp, hắn cũng không hiểu lời của Nhược Anh Anh đang nói là đúng hay sai. Hắn cũng chỉ mới gặp qua cô nhóc kia một lần, ngoài vẻ tinh ranh pha chút vô sỉ ra thì hoàn toàn không nhìn ra được cô bé có tâm địa ghê gớm gì như Anh Anh nói.
“Cậu đi lên đi, mẹ cháu đang đợi đó.”
“Ừ. Chào cháu.”
Nhược Anh Anh không đáp, cô ta xoay người đi về phía phòng mình. Con nhỏ đáng ghét Hà Tiểu Ly đó, nó dám bày kế với cậu của cô ta. Để xem, cô ta trừng trị nó như thế nào.
Nhược Anh Anh nhắn tin vào nhóm bạn bè:
‘Ngày mai chuẩn bị, tao có trò vui mới.’
(...)
“Hà Tiểu Ly, mày lại được 100 điểm à? Có phải quay bài không? Mày ngốc thế cơ mà?”
“Hà Tiểu Ly, mày ngốc quá nên chị mày cũng bỏ mày đi đó.”
“Tiểu Ly ngốc...”
Có một đứa bé, lạc lõng giữa đám đông, ngước đôi mắt lên nhìn bọn họ đang vây xung quanh mình buông lời cay độc.
Một đứa bé khác bước vào, xô ngã đứa bé đáng thương ấy. Đám đông nhìn thấy cô bé ngã xuống, họ bật cười vui sướng.
Đứa bé cố nén nước mắt, chạy về nói với mẹ, mẹ lại hất tay đứa bé ra, nói:
“Ai bảo con làm cho người ta ghét làm gì? Đây đâu phải lần đầu mẹ nói với con đâu? Con còn không chịu thay đổi bản thân à?”
Cánh cửa khép lại. Đứa bé bước đi, cúi mặt xuống trước những lời miệt thị.
Sau đó, một cách cửa khác mở ra, bên trong không ai khác là dáng vẻ của Nhược Anh Anh đang cầm dao, đưa về phía cô, gào lên:
“Tao sẽ g.iết mày, mày nghĩ mày thoát được à?”
Tiểu Ly vùng vẫy kêu lên, cố gắng chạy vùng ra, vừa chạy vừa khóc:
“Tha cho tôi...làm ơn tha cho tôi...tôi sợ lắm...”
“Cứu...cứu tôi với...”
Lúc mũi dao ấy đang chỉa vào cô, thì có một giọng nói vang lên:
“Hà Tiểu Ly, em phải kiên cường lên, em còn có chị.”